Peninsula lấy bối cảnh bốn năm sau các sự kiện trong Train to Busan. Nhân vật chính trong phim là Jung-seok (Gang Dong-won) - một cựu Đại úy thủy quân lục chiến Hàn Quốc đang tị nạn tại Hong Kong. Khi đại dịch bùng phát, anh từng phải tận mắt chứng kiến chị gái và cháu trai biến thành xác sống.
Mang mặc cảm tội lỗi, Jung-seok nhận lời cùng anh rể Chul-min (Kim Do-yoon) quay trở lại Hàn Quốc nhằm tìm kiếm chiếc xe tải chứa 20 triệu USD cho một nhóm giang hồ. Nhiệm vụ thoạt nhìn có vẻ tương đối dễ dàng khi xác sống không nhìn thấy gì khi màn đêm buông xuống.
Song, cả hai vô tình lọt vào ổ phục kích của Băng 631 khiến Chul-min bị bắt. Đây vốn là một đơn vị quân đội Hàn Quốc, nhưng nay trở thành băng cướp chuyên bắt những người sống sót đấu với xác sống để mua vui.
Trong khi đó, Jung-seok lại được Min-jung (Lee Jung-hyun) cùng hai con gái của cô là Joon (Lee Re) và Yu-jin (Lee Ye-won) giải cứu. Họ lên kế hoạch cướp lại chiếc xe chở tiền để có thể thoát khỏi bán đảo hoang tàn.
Nội dung tập trung vào mảng hành động
Với bối cảnh bốn năm sau Train to Busan, đạo diễn Yeon Sang-ho đã xây dựng hình ảnh Hàn Quốc như một thế giới hoang tàn, chết chóc. Những kẻ có thế lực như Băng 631 chuyên cướp bóc, giết người để thỏa mãn thú tính. Trong khi đó, những người sống sót khác như Min-jung vừa phải tìm cách sinh tồn giữa bầy xác sống, vừa phải đối đầu với chính đồng loại.
Tuy nhiên, mô-típ hậu tận thế này đã được vô số tác phẩm Hollywood khai thác. Những gì mà Peninsula mang đến không mới mẻ, thậm chí còn hời hợt. Khó khăn trong công cuộc sinh tồn của Min-jung và các con được mô tả chủ yếu qua lời thoại, còn phần hình ảnh lại chưa thể hiện được điều đó.
Peninsula tập trung gần như hoàn toàn cho mảng hành động xuyên suốt thời lượng. |
Có một điều đáng ngạc nhiên là Peninsula loại bỏ hầu hết yếu tố kinh dị vốn từng tạo nên thành công cho Train to Busan, mà lại tập trung vào mảng hành động. Trong phần trước, các nhân vật luôn trong tình trạng chạy trốn hoặc nhanh chóng bị giết nếu đụng độ xác sống. Sang đến Peninsula, đám zombie chỉ còn làm nền cho các nhân vật chính đụng độ, bắn nhau.
Lần lượt Jung-seok, Min-jung, hay thậm chí hai cô bé Joon và Yu-jin, đều có thể giết xác sống một cách “chuyên nghiệp”. Nói không ngoa khi phim gần như đã biến dàn nhân vật chính thành “siêu anh hùng”, đơn cử như Joon có thể lái xe một cách điệu nghệ giữa bối cảnh tận thế.
Do đó, Peninsula không mang đến quá nhiều nỗi sợ hãi cho khán giả. Trừ phân cảnh đầu tiên khi Jung-seok chứng kiến đại dịch bùng phát trên một con tàu, phim trôi qua bình bình với những màn đấu súng có chất lượng tầm trung.
Phân đoạn cao trào của bộ phim là cảnh đua xe giữa vùng đất hoang tàn. Song, nó bị kéo dài một cách phi lý và nhàm chán. Không ít lần phim khiến người xem liên tưởng tới loạt Fast & Furious hay Mad Max. Tuy nhiên, kỹ xảo trông còn giả tạo khiến mảng hành động không đạt được hiệu quả mãn nhãn.
Thiếu đầu tư trong việc xây dựng nhân vật
Nhìn lại Train to Busan, khán giả được làm quen với rất nhiều người trên chuyến tàu sinh tử như cha con Seok-woo (Gong Yoo) - Su-an (Kim Su-an), hay cặp vợ chồng Sang-hwa (Ma Dong-seok) - Seong-Kyeong (Jung Yu-mi). Thông qua quá trình sinh tồn, họ chia sẻ câu chuyện riêng để tạo sự kết nối. Do đó, những cái chết đột ngột tỏ ra hiệu quả trong việc lấy đi nước mắt khán giả.
Tuy nhiên, Peninsula không còn đầu tư cho mảng này nữa. Vì dành quá nhiều thời lượng cho phần hành động, phim không còn đủ thời gian để xây dựng mối quan hệ giữa dàn nhân vật đông đảo.
Phim sở hữu dàn nhân vật đông đảo, nhưng không có ai có thể chạm tới trái tim người xem. |
Đơn cử như cảm xúc Jung-seok dành cho nhóm Min-jung chỉ xuất phát từ mặc cảm tội lỗi do anh đã từ chối cho họ lên xe bốn năm trước và không có thêm sự phát triển nào xuyên suốt thời lượng phim.
Không những thế, tác phẩm còn sở hữu một dàn nhân vật dạng rập khuôn, cùng hàng loạt cài cắm lộ liễu. Tất cả khiến người xem tinh ý có thể dễ dàng nhận ra ai sẽ bỏ mạng trong tình huống nào.
Khi những cái chết không còn mang tính bất ngờ, đạo diễn Yeon Sang-ho lại cố tình kéo dài những phân đoạn bi kịch nhằm câu nước mắt khán giả một cách thô thiển. Chúng chỉ khiến người xem cảm thấy ngao ngán, mệt mỏi, trong khi lẽ ra họ phải cảm động.
Thay vì tập trung cho một câu chuyện duy nhất, tác phẩm lại tách thành quá nhiều tuyến truyện: về Jung-seok, về Chul-min, về nhóm phản diện Hwang (Kim Min-jae), về Đại úy Seo (Koo Kyo-hwan). Khi thời lượng không đảm bảo, tất cả trở nên hời hợt, nhạt nhẽo và khiên cưỡng.
Dàn diễn viên tài năng dường như bị hoài phí bởi kịch bản phim. |
Có lẽ vì thế mà Gang Dong-won cũng không biết phải diễn sao cho hợp lý. Ngoài hình ảnh “cool ngầu” khi chiến đấu với xác sống hay một vài phân cảnh thể hiện sự đau khổ khi mất người thân, tài tử không để lại quá nhiều ấn tượng cho người xem.
Những cái tên như Lee Jung-hyun, Lee Ye-won hay Kwon Hae-hyo cũng bị phí phạm một cách đáng tiếc. Hai cái tên ấn tượng nhất có lẽ thuộc về Lee Re và Kim Do-yoon khi thể hiện được nét ngây thơ nhưng mạnh mẽ của hai cô bé phải sống sót giữa đại dịch xác sống ở độ tuổi còn quá nhỏ.
Nhìn chung, Peninsula không thể vượt qua cái bóng quá lớn của Train to Busan. Nhưng ngay cả khi xét trên tinh thần của một tác phẩm độc lập - điều mà đạo diễn Yeon Sang-ho từng nhấn mạnh trong quá trình quảng bá, đây vẫn là một xuất phẩm chưa xứng tầm bom tấn của điện ảnh Hàn.