Bản tường trình hài hước của dân chuyên Toán
Dù chỉ là một bản kiểm điểm "sáng tác” nhưng với "bệnh nghề nghiệp", học sinh này đã vận dụng khá nhiều công thức Toán học trong lời văn của mình.
Tây Ninh, Ngày... tháng... năm...
BẢN KIỂM ĐIỂM Kính gửi: Tập hợp các thầy cô trong nhà trường Em tên: Trần Văn Pi, hiện đang học lớp 10TT1 tại trường TH phương trình chuyên H.L.K. Nay em viết đơn này để kính tường trình lại 1 vụ việc mà em đã gây ra vào sáng hôm qua. Sự việc như sau: Hôm qua là 1 ngày nắng đẹp trời, cái ngày mà nếu lấy nó chia cho 2, ta sẽ được tổng của bộ 3 Pythagore $(3;4;5)$ nổi tiếng. Tất cả chúng em ai cũng hân hoan nở trên môi khoảng $\frac{3}{2}$ nụ cười để đón nhận những điều mới mẻ trong 1 ngày nữa sắp đến. Thật tuyệt! Tùng tùng tùng, 2 tiếng đồng hồ trôi qua, sau khi đã học xong $n$ tiết học ($n \in Z^+, n \in (1;3)$) thì đến giờ ra chơi, mọi người ùa ra ào ạt (khoảng 9/10 lớp) như bầy ong đói bụng lâu ngày. Trong lớp chỉ còn lớt thớt vài ba bạn, trong đó có em và Trung. Tưởng như giờ ra chơi sẽ trôi qua vui vẻ thì tự nhiên Trung kéo bàn của mình lại sát bên bàn Hạnh để... chép bài Lý. Máu nóng trong người em nổi lên: Một bởi vì Hạnh là bạn gái em. Hai bởi vì việc kéo bàn như thế đã làm lệch đi 1 trong 4 dãy bàn thẳng hàng của lớp, phá vỡ đi 4 đường thẳng song song đôi một có phương trình là y= ax^2+bx+c(i) (i=1;4) Chẳng kiềm chế nổi, em bước đến gần Trung, vận dụng kỹ năng dồn biến (mixing varrible) mới học để dồn tất cả những gì em mún nói thành 3 chữ "kéo bàn lại!". Thế mà Trung vẫn cố tình không hiểu, lại còn vênh mặt với em "mắc mớ gì phải kéo". Cục tức đã lên đến đỉnh Parabol y=ax^2+bx+c (a<0), em dùng tay đấm bạn ấy một phát khiến bạn ấy bay bổng người lên cách mặt đất khoảng 0,5m theo phương thẳng đứng hợp với trần nhà 1 góc alpha=90 độ. Em thử sử dụng phương pháp đổi vai trò để ước lượng xem Trung đau đến đâu. Chà, chắc vẫn chưa thấm tháp, mới có hơn 400 Niu tơn. Nhân khi bạn ấy vừa đáp xuống, chân đứng chưa vững, em liền dùng phép cân bằng hệ số chia đều lực đánh ra hai tay để lực đạt max theo bất đẳng thức Cô-si. Máu mũi Trung bắt đầu xịt ra cách đôi mắt đáng thương của cậu ấy khoảng 2 căn 3 cm. Ngay lập tức, không đợi bạn ấy hoàn hồn để binh lại em, em lập bảng biến thiên thì thấy nãy giờ lực đánh chỉ tập trung vào đầu và các miền lân cận. Thì ra điều này khiến Trung đau dữ dội. Vốn là người hiền lành và hiểu chuyện, lập tức em đấm mạnh vào bụng Trung 1 cái khiến bạn ấy quên ngay cảm giác đau đầu hành hạ mình nãy giờ, lúc này điều đó tương đương với phương trình sigma(cơn đau) = mất cảm giác, có nghĩa là hết đau. Em hỏi bạn ấy "cưng có chịu đứng lên kéo bàn lại hay không" thì bạn ấy chậm rãi đứng lên, ngả người vào em, mắt nhắm nghiền, chẳng nói chẳng rằng như muốn dùng "nam nhân kế" dụ dỗ em. Bất chợt thấy máu mũi Trung dây vào áo, đoạn thẳng từ đầu đến chân bạn ấy chiếu lên mặt đất dài khoảng 1,55m. .... Tùng tùng tùng, vào giờ học, các bạn quay về lớp sau 15 phút giải lao căng thẳng. Bạn Hùng vào trước tiên. Sự việc tưởng như chẳng có gì nhưng bạn ấy lại la lên: "Cậu ... cậu làm... làm cái gì thế, tớ... tớ mách thầy cho xem". Nhận thấy đôi mắt em đỏ hoe nhìn mình giận dữ, bạn ấy vội bỏ chạy khỏi lớp vạch trên nền nhà 1 đường thẳng có phương trình 6x+y-13=0. Không để đối tượng chạy thoát, em vội rượt theo với vận tốc zero = 1m/s và ngay sau đó tăng lên theo cấp số nhân với công bội 1.8 mỗi giây. Chẳng mấy chốc em đuổi kịp và binh bạn ấy 1 cái. Lấy lý do 3 bạn bệnh, em phải đưa xuống phòng y tế, em cúp thêm 1 tiết văn. Viết xong bản kiểm điểm này, như giải xong cái phương trình x^2+x+1=0 và nhận thấy phương trình vô nghiệm thực. Em kính mong thầy cô tha thứ và thầy cô đừng nói cho người thứ n+1 biết nhé! Kính bút Kí tên: Trần Văn Pi Kí tên phụ huynh: Nguyễn Thị Xích Ma |
Theo Tiin