Đông về ồn ào trong từng tràng gió rít vội và lơ đễnh với phố dài trong ánh đèn xa hoa ùa về rồi đấy…
Cô gái trẻ đã từng ngược đường, ngược nắng với những yêu thương thưở ban đầu loạng choạng. Rồi cũng vụt tan khi đông khiến con người ta giật mình khỏi những tràng ảo ảnh, khỏi những sự huyễn hoặc kéo dài từ những mùa cũ đã qua… Như "có những điều chưa qua mà đã nhớ, có những người chưa đến đã vội đi!"
Tháng cuối năm cũng là mùa cô thả mình lang thang nhiều con phố. Cô ngồi lì trên những chuyến xe buýt chạy vòng quanh. Dựa mình vào ô cửa rồi buông bỏ ánh nhìn vào khoảng không tấp nập của phố thị phồn hoa… Những con người, những cảnh đời và cả hoa lá khiến ánh nhìn của cô thêm bịn rịn. Cô thấy thật nhiều: những cánh hoa tim tím, những khóm hoa trắng trắng, xanh xanh; cô bé váy hồng đáng yêu ôm ba thật chặt; người chồng nắm tay dắt vợ qua đường; một chàng trai đang chờ... chắc là một cô gái; một ông Tây cầm chiếc máy cơ chụp dáng vẻ khắc khổ của một lão ông ngồi lay lắt bên cầu; những thùng trà đá miễn khí ở những con đường giữa phố; những gánh hàng rong trong xế chiều dài thượt… Rồi cô chẳng biết mình nghĩ gì, đầu cô nặng trĩu, chỉ biết rằng muốn đi đâu đó thật xa, hét thật to và nổi loạn…
Ngoài phố xa nắng vẫn dài và gió đông đầy vẫn thế, vẫn lạnh lùng đến run rẩy cả đôi vai. Tay cô tê buốt trong ánh đèn đêm sóng sánh quanh quẩn từ những dòng suy nghĩ đầy lãng đãng đó đây. Cô nghĩ rồi mình sẽ thực sự yêu thương, sẽ thực sự yêu thương nhẹ nhàng và ấm áp!
Nhiều chuyện xảy ra làm cô muốn dựa dẫm hơn bất cứ lúc nào, bàn tay buốt giá và chỉ muốn nắm chặt một bàn tay, muốn núp sau vai ai và cảm nhận sự chở che ấm áp… Và đôi khi giật mình, cô nhận ra vai mình đang run lên lẩy bẩy, cô thấy mình nhỏ bé đến thế kia trong đêm ngoại ô Sài Gòn đặc quánh, loang lổ ánh đèn. Lạc lõng giữa mùa về rộn ràng như để cô hiểu và cảm nhận rõ hơn những xúc cảm của chính bản thân mình. Cô nhẹ nhàng dạo bước dưới hàng cây lá reo sau vạt váy xào xạc. Quên đi nhiều ảo ảnh, chợt thấy lòng bình yên đến lạ trong những bản nhạc du dương vang vọng khi năm mới sắp tràn về khắp mọi nẻo nơi đây.
Ai đó dừng lại thì tôi vẫn cứ bước đi… rồi phố xôn xao sẽ không còn lạnh lẽo, sẽ vương vấn lại màu nắng tươi và cô sẽ nhận ra anh giữa ngập tràn yêu thương trễ hẹn, để gọi tên anh thật dịu dàng và ngọt nhẹ. Vì tình yêu thường bắt đầu từ những thứ giản đơn đến chẳng thể ngờ. Thế nên đừng lướt qua nhau vội vã, chậm thôi, vì đông rồi và yêu thương cũng sẽ nhanh chớm mùa mà ấm áp!