Đông đến, em cảm nhận thấy bước chân của mùa đông qua từng mũi đan lên xuống của mẹ, qua sắc hoa bỗng chuyển mình e thẹn và qua những cơn gió nao lòng khiến em run lên cầm cập. Mẹ hỏi: “Đông này con đã có người thương chưa?”. Em chỉ thẹn thùng đỏ mặt, đành giấu anh vào chút niềm riêng chỉ một mình em biết.
Mùa đông, người ta lại có cớ để nhớ một người, lại có lý do để muốn hết cô đơn và mong mỏi được vỗ về, được sưởi ấm. Ai đó nói với em, nếu có buồn và nghe lòng mình trống trải, con gái hãy cứ khóc vào mùa đông, để biết tay ai sẽ nắm lấy, bờ vai ai sẵn sàng để con gái nương tựa và môi hôn ai sẽ ngọt ngào xua đi lớp sương lạnh.
Ngày đầy gió, cảm giác sẽ bền chặt nếu có một người để nắm chặt tay, nghe hơi ấm len lỏi vào từng phút, từng giây. Em muốn được thử cảm giác ôm ai đó từ phía sau, đặt tay vào túi áo nhỏ rồi ngả đầu vào lưng áo phồng to sau lớp vải bông xù. Em đang đợi chờ những buổi hẹn hò như thế, nép vào anh, mặc mùa đông về, mặc hơi sương lạnh, mặc gió cồn cào.
Mùa đông về rồi, xin hãy cứ ôm em thật chặt, để em được hãnh diện với những ai còn một mình giữa mùa lạnh giá này. Không phải em ích kỷ đâu anh, chỉ là em muốn mọi người chia vui cùng em khi em đã tìm được anh - may mắn của em, điều kỳ diệu của em. Cuộc sống ngoài kia cứ ồn ã, xô bồ, có cớ gì mà mình không giữ nhau trọn vẹn?
Xin hãy cứ ôm em thật chặt, đừng để em trách mùa đông sao quá giá lạnh, đừng để em ghét mùa đông vì những cảm giác cô đơn cứ ùa về khi thiếu vắng anh. Mùa đông, ngày ngắn, đêm dài, anh đừng bắt em phải lang thang một mình đi qua những đêm đông buồn tênh.
Xin hãy cứ ôm em thật chặt, vì mùa đông về rồi. Để em được tan chảy trong tình yêu ngọt ngào, để em yêu thêm mùa đông dẫu giá lạnh đến nhường nào đi chăng nữa, anh nhé!