Em cần lắm những chiếc hôn vội
Người ta vẫn nói, thương yêu là tự trói mình trong sự chăm lo của người khác nhưng tự đáy lòng mình em biết, người ta luôn khát khao gắn bó bên nhau.
Quán cà phê hôm nay vắng tanh. Phố phường dường như vắng hơn bởi cái rét lạnh căm. Như thể người ta đã dắt nhau đi miết về một miền đất ấm nào đó xa xôi, bỏ lại nơi này mình em cùng những nỗi nhớ.
Mái tóc dài dịu dàng, đen láy. Em cắt tém, ngắn và cụt lủn như con trai. Bạn bè cười xuề xòa, bảo rằng thật thích khi muốn là cắt, chẳng bận tâm người khác nghĩ gì. Chúng nó lựa quần áo hay màu son trang điểm đều đắn đo xúc cảm của người yêu khi nhìn thấy, huống gì cắt phăng mái tóc dài đã nuôi dưỡng cả chục năm. Người yêu lắc đầu y như rằng sẽ dẹp ngay ý định.
Không ai biết em cũng thiết tha lắm việc có một người để nhắn tin, để hỏi một câu giản đơn nhưng quan trọng: “Được không?”. Tự do, không ràng buộc đôi khi mang đến cả trời đau đáu, khát khao có một bờ vai vững chắc để tựa vào.
Không ai biết em cần lắm một người nắm tay em đi qua ngày gió (Ảnh minh họa, nguồn: Internet). |
Không ai biết em cần lắm một người nắm tay em đi qua ngày gió. Nói với em rằng mùa lạnh rồi, mình hãy siết chặt tay nhau.
Không ai biết em cần lắm một người dang rộng vòng tay, giữ em ở lại mỗi khi lòng hoang vắng muốn đi thật xa. Người ấy sẽ nhỏ nhẹ, hôn lên những giọt nước mắt sợ hãi của em và bảo hạnh phúc ở đây rồi, em đừng đi, đừng đi.
Không ai biết em cần lắm những chiếc hôn vội vàng. Đau đến nhói lòng những khi đến quán quen và tình cờ bắt gặp một đôi tình nhân lén lút hôn nhau say đắm. Chiếc xe bus lao đi trong đường hầm tối, người ta lẳng lặng trao nhau những nụ hôn, em thấy tim mình thắt lại. Hạnh phúc và thương yêu ấy, chúng ta đã từng sở hữu cùng với nhau, phải không anh?
Không ai biết em cần lắm những tin nhắn hỏi han ân cần, những điều mà đám bạn yêu nhau lâu ngày của em nhận định rằng tẻ ngắt và khiến người ta cảm thấy mất tự do. Em cần lắm những thói quen, bởi một khi đó là thói quen của yêu thương, người ta sẽ không bao giờ cảm thấy kiệt sức hay chán chường.
Không ai biết em cần lắm những chiếc hôn vội vàng... (Ảnh minh họa, nguồn: Internet) |
Không ai biết em cần lắm một người vuốt mái tóc em dịu dàng mỗi sớm mai thức giấc. Nói với em rằng mùi tóc em thật thơm, đặt vào đó một nụ hôn và ngày mới sẽ đến, rạng rỡ và lung linh vô cùng.
Không ai biết em cần lắm một chút lưu luyến của một người lúc tiễn em tới đầu ngõ. Vài tiếng ngắn ngủi của buổi đêm không gặp cũng khiến người ta cảm thấy bất an. Thương yêu mà, khi nào người ta cũng khát khao được gần bên nhau từng phút, từng giây như thế.
Người ta vẫn nói, thương yêu là tự trói mình trong sự chăm lo của người khác. Đôi khi, người ta cảm thấy ngột ngạt và muốn rời xa nhau. Nhưng tự đáy lòng mình, em biết người ta luôn khát khao gắn bó, trông đợi vào thứ gọi là ràng buộc của yêu thương. Bởi cuộc đời này, suy cho cùng, ai chẳng mong có những điều như thế.
Theo Đất Việt