Nơi từng chút rêu phong lặng lẽ ẩn mình giữa những ngách nhỏ
Nét cổ kính của Hà Nội hiện lên từ những ngách nhỏ quanh co. Ở đó, nắng hiếm khi rọi tới, người, xe tấp nập, chen nhau qua lại hàng ngày và những dãy nhà tập thể xuống cấp, nhuốm màu thời gian. Giữa mảnh đất đang vươn mình thay đổi nhanh chóng, hình ảnh phố cổ như một chút dư vị cũ kỹ, xa xưa được chắt lọc còn đọng lại. Người dân thủ đô vẫn luôn tự hào khi nhắc về những con đường nao nao nỗi nhớ ấy. Từ hồi bé xíu, thi thoảng được mẹ cho lên Hà Nội chơi, tôi đã có cảm tình với mảnh đất này. Đến bây giờ, khi đã gắn bó với nơi đây, tôi luôn muốn đi loanh quanh khắp ngõ ngách để lưu giữ những hình ảnh, khoảnh khắc đẹp của Hà Nội qua ống kính máy ảnh.
Nơi in dấu nỗi nhớ nhung trên từng ngõ ngách nhỏ
Tôi nhớ âm thanh những bước chân vang lên trên từng ngõ ngách, tiếng bản nhạc không lời lặng lẽ phát ra từ căn gác nhỏ nào đó đâu đây. Tôi nhớ ngày chuyển mùa, đứng đón gió heo may, lòng tự dưng buồn se sắt, nghe một tiếng xuýt xoa nhè nhẹ mà trầm mặc, suy tư. Thương chân thành một cô gái, bạn phải yêu tâm hồn của họ. Bởi vậy, người con Hà Nội mỗi khi nhớ về quê hương đều nhắc đến hình ảnh phố cổ, trái tim của mảnh đất nghìn năm văn hiến. Trong những ngày lang thang với niềm vui nhiếp ảnh, góc hình khiến tôi ấn tượng nhất là các con đường và những ngôi nhà ở khu phố cổ. Vẻ xưa cũ thấp thoáng sau những tòa nhà lung linh, hiện đại đã cuốn hút tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Vẻ cổ xưa như đóng rễ, chẳng gì có thể xâm phạm
Giữa nhịp sống hiện đại, nơi những tòa nhà chọc trời chen nhau mọc lên, dường như chẳng gì có thể xâm phạm và phá đi dáng vẻ cổ xưa đã đóng rễ. Trải qua thăng trầm lịch sử, cầu Long Biên, 36 phố phường Hà Nội vẫn luôn là hình ảnh gợi nhớ, gợi thương, khắc ghi trong tâm khảm mỗi con người thủ đô. Nét cũ kỹ của nghìn năm rêu phong ấy là điều tuyệt diệu giữa cuộc sống này. Đến độ, phố thị có nhộn nhịp và tấp nập, xô bồ hay nhốn nháo, lòng người vẫn cảm thấy yên bình đến lạ.
Tình yêu còn mãi nơi những con phố thân thương
Hà Nội những ngày cuối năm, phố thị khoác lên mình màu áo sặc sỡ nhưng đâu đó vẫn còn phảng phất những nét yêu dấu, xưa cũ đầy thân thương, quen thuộc. Tôi thấy mình trong bộ dạng của một vị khách, ghé thăm một lần, rồi lỡ yêu mảnh đất này mà ở lại, gắn bó như quê hương thứ hai. Chẳng hiểu vì đâu, nét xưa cũ nơi đây như chiếm trọn lấy trái tim, tôi lo sợ ngày nào đó điều mình trân quý sẽ biến mất. Tôi ước sao thời gian có thể ngừng lại, để