Nguyễn Hoàng Anh (tên thường gọi Hào Anh, 19 tuổi), người được giải cứu từ trại tôm giống ở Cà Mau hồi năm năm trước, vừa bị bắt và đang bị tạm giam tại huyện Đơn Dương (tỉnh Lâm Đồng) vì nghi trộm cắp tài sản.
Hơn 5 năm trước (tháng 4/2010), câu chuyện cậu bé Hào Anh bị hành hạ khi đi làm cho một trại tôm khiến cả xã hội rúng động. Các nhà hảo tâm đã giúp đỡ Hào Anh với số tiền trên 800 triệu đồng. Đến 18 tuổi Hào Anh được nhận đủ số tiền trên. Sau khi nhận được tiền Hào Anh mua đất, cất nhà gần 600 triệu đồng, số tiền còn lại Hào Anh tiêu xài hết. Hào Anh sau đó vướng vào những sự việc gây chú ý như đua đòi, ngược đãi mẹ ruột.
Tại trại tạm giam của công an huyện Đơn Dương, Tuổi trẻ đã có cuộc gặp Hào Anh.
Hào Anh nhiều lần xúc động khi tâm sự về năm năm đã qua kể từ ngày được giải cứu khỏi trại tôm của vợ chồng Giang - Thơm. |
- Nhiều người đã cảm động trước hoàn cảnh của Hào Anh và ủng hộ để Hào Anh đi học, lo cho cuộc sống. Hào Anh đã dùng số tiền này như thế nào?
- Năm 2014, khi đủ 18 tuổi, tôi nhận được toàn bộ số tiền mà các nhà hảo tâm ủng hộ. Khoảng 600 triệu đồng tôi dùng cất (xây) nhà, xây mộ ông bà và mua cho mình một chiếc xe máy. Phần còn lại thật sự tôi dùng hoang phí. Tôi có đi quán bar chơi với bạn "xã hội", tụ tập cà phê, ăn uống đêm. Tôi có tụ tập với những nhóm đua xe nhưng tôi không có đua.
Hồi đó tôi cũng thích chơi bời. Sau này ngồi trong trại giam tôi nghĩ lại tôi mới biết đó là những thú chơi không hay chứ còn khi đó tôi chỉ thấy thích thì chơi. Tôi cũng mê tụ tập, thích chơi với bạn hàng đêm, bất kể quen hay lạ. Má tôi có cản nhưng tôi muốn là tôi làm. Tôi có đi học hớt tóc hai lần nhưng không ra nghề được do tay tôi hay bị run vì vết thương ngày trước bị đánh, mắt cũng kém, đầu thường xuyên đau nhức. Tôi cũng có đi làm phụ hồ, bốc vác nhưng không kiếm được bao nhiêu so với tiền tiêu.
- Sau khi được giải cứu ra khỏi trại tôm giống, Hào Anh thấy mọi người xung quanh đối xử với Hào Anh như thế nào?
- Ban đầu, mọi người thương xót cho tôi khiến tôi thấy mình như bị thương hại, làm gì cũng phải nhìn trước nhìn sau. Má tôi nói mọi người thương nên mới vậy, nhưng mà thương như vậy cũng là tôi khó sống. Đi đâu tôi cũng thấy bị săm soi, dò hỏi.
Từ khi tôi thích chơi điện tử, thường xuyên ngồi quán Internet thì tôi hay bị nghi ngờ ăn cắp. Trong phường trong xóm có ai mất mát gì thì cứ chăm chăm nhìn vào tôi. Có người còn chỉ vào thẳng vào mặt mỗi khi thấy tôi: "Đi ăn cắp hả mày?". Tôi đi làm xa về có người hỏi: "Về ăn cắp rồi đi tiếp hả, xóm có gì đâu cho mày ăn cắp?". Tôi thấy khó sống lắm. Thật sự, hơn một tháng ngồi trại tạm giam tôi thấy dễ chịu còn hơn sống ở ngoài do không có ai dò xét hết.
Cũng vì hay bị nghi ngờ ăn cắp nên tôi hết đi làm chỗ này tới đi làm chỗ khác miễn xa nhà. Có hôm tôi về thăm má, chỉ quanh quẩn trong nhà, tới giờ đi thì đi chứ không dám gặp ai hết. Bởi vậy nên tôi mới lên Lâm Đồng kiếm việc làm, chủ yếu lánh mặt những người biết mình.
Nói thiệt tôi thấy tôi sống không được tự nhiên. Tôi hay nằm mơ thấy mình bị đánh nên tôi thường xuyên nổi nóng. Có đêm ngủ mớ, mở mắt ra nhìn tay đầy thẹo tôi cảng hoảng hốt, chuyện bị đánh đập ngày xưa cứ hiện ra khó chịu lắm.
- Tại sao đang làm công ăn lương (2,6 triệu đồng/tháng) thì Hào Anh lại đi ăn cắp máy tính của nhà chủ để bị bắt?
- Tôi muốn có máy tính để chơi trò chơi và một phần vì giận ông chủ thường xuyên la mắng nên tôi lấy để trả thù. Trước đó tôi không định lấy gì của nhà chủ nhưng hôm nhận lương thì thấy dàn máy tính nên nảy sinh ý định.
- Hơn một tháng ngồi trại tạm giam, Hào Anh nghĩ gì về những ngày đã qua?
- Nghĩ gì nữa anh. Mình sai rõ ràng rồi mà. Cái sai lớn nhất là tôi nhận tiền của nhà hảo tâm mà không học cho mình được một cái nghề. Nhiều lần tôi đã đổ thừa cho sức khỏe nhưng thật sự là tại tôi không đủ sức chống lại chuyện ham chơi, chuyện soi mói của những người xung quanh. Tôi xin lỗi những nhà hảo tâm đã có tấm lòng giúp tôi lúc khó khăn.
Thiệt lòng, nếu ngày đó không có ai cho tôi tiền hay chỉ cho tôi ít thôi, còn lại chỉ dạy cho tôi cái nghề chắc giờ tôi đã hơn là ngồi trong trại như vậy. Cán bộ nói tôi sẽ không thụ án lâu. Khi tôi ra đời lại, xin mọi người cho tôi được sống tự nhiên. Đừng cho tôi thêm gì. Có ai còn thương thì chỉ tôi làm nghề gì đó cũng được.
Ở trong trại giam tôi mới thấy thèm được sống tự nhiên như những người không ai biết đến. Làm được ít tiền, nhiều tiền chắc không quan trọng bằng việc được tự nhiên đi ra đi vô trong xóm. Không có cảm giác ai nhìn sau lưng mình. Mọi người quên luôn cái tên Hào Anh càng tốt, chắc chắn tôi sẽ sống tốt hơn những ngày qua.
Mong xã hội mở đường về cho Hào Anh
Theo thông tin từ cơ quan điều tra, khoảng 23h30 ngày 15/5, Hào Anh có rủ Phan Thảo Duy (nữ, 19 tuổi, ngụ TP Cà Mau, tỉnh Cà Mau) đến cơ sở sản xuất nước tương Bình Dương (xã Lạc Xuân, huyện Đơn Dương) là nơi Hào Anh làm đang làm công nhân để ăn cắp máy tính để bàn. Sau khi lấy xong, Hào Anh mang máy tính về cất tại phòng trọ của mình.
Sáng 16/5, Công an huyện Đơn Dương đã kiểm tra phòng trọ của Hào Anh và thu giữ tang vật, tiến hành bắt tạm giam.
Đại diện cơ sở nước tương Bình Dương cho rằng việc Hào Anh ăn cắp máy tính chỉ là hành động bột phát. Người đại diện cơ sở này cho biết Hào Anh đã làm việc ở cơ sở hơn 2 tháng. Việc nhận Hào Anh vào làm việc cũng chỉ vì cảm thông cho hoàn cảnh chứ cơ sở không thiếu lao động.
"Việc nhận Hào Anh làm việc là vì chúng tôi muốn tạo điều kiện cho một người có hoàn cảnh đặc biệt. Biết được hoàn cảnh tế nhị của Hào Anh nên chúng tôi cũng không bao giờ nặng lời. Hào Anh có bạn bè nhiều nhưng không ăn chơi lêu lổng. Khi Hào Anh có điều kiện trở lại xã hội mọi người hãy hiểu tâm tư của em ấy và tạo điều kiện hòa nhập xã hội. Tôi nghĩ không nên mất niềm tin vào Hào Anh, một cơ họi làm việc hay đào tạo đến nơi đến chốn là cần thiết với một thanh niên từng bị nhiều chấn thương" - vị này nói.