Khi ta trở về cùng cát bụi
(Zing) - Có những ca khúc khác của Trịnh Công Sơn làm tôi nhiều đêm mất ngủ. Như những tiếng gọi từ hư không hay cõi vô hình nào đó thôi thúc tôi phải tỉnh giấc, trăn trở cùng lời ca tiếng nhạc.
Tôi vốn không thích nhạc Trịnh. Có lẽ do sự chênh lệch về tuổi tác, về thế hệ, về cảm thụ, về nhân sinh quan và tư duy thẩm mỹ. Có những bài hát của ông, tôi nghe và cảm thấy rất mệt mỏi…
Tuy nhiên, lại có những ca khúc khác của Trịnh Công Sơn làm tôi nhiều đêm mất ngủ. Như những tiếng gọi từ hư không hay cõi vô hình nào đó thôi thúc tôi phải tỉnh giấc, trăn trở cùng lời ca tiếng nhạc. Châm vội điếu thuốc, khi làn khói hờ hờ hững hững lướt qua trước mặt, cảm thấy nhân sinh sao mà phù du…
“Sinh ra từ cát bụi, mai sau cũng sẽ trở về cùng cát bụi”. Con người vốn dĩ nhỏ bé và yếu đuối, phận cát bụi hèn mọn trong trời đất có gì để vinh quang? Danh lợi hư ảo cũng chỉ là phù vân, thoáng đến thoáng đi, đến ngay thân xác này rồi cũng trở về cõi không…
Tôi đã từng rất xem trọng bản thân, đặt “cái tôi” của mình lên trên tất cả. Tôi tự hào về những gì đã có, và kiêu ngạo hờ hững với nhân sinh. Nhưng cũng rất nhiều lần, tôi thu mình lại, sợ sệt trước trời đất. So với cả vũ trụ mênh mông và sự an bày thần kì của tạo hóa, con người suy cho cùng cũng chỉ lả những quân cờ tội nghiệp, trên cái bàn cờ mênh mông của số mệnh.
Nghĩ đến ngày nhắm mắt xuôi tay, tôi chỉ mỉm cười và tự nhủ, “của hư không thì ta trả về hư không”. Dụi tắt điếu thuốc, tôi tắt đèn chuẩn bị cho giấc ngủ của mình, bên tai vẫn văng vẳng câu hát “Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, để một mai tôi về làm cát bụi…”
Lời bài hát:
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai vươn hình hài lớn dậy
Ôi cát bụi tuyệt vời
Mặt trời soi một kiếp rong chơi
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai tôi về làm cát bụi
Ôi cát bụi mệt nhoài
Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi
Bao nhiêu năm làm kiếp con người
Chợt một chiều tóc trắng như vôi
Lá úa trên cao rụng đầy
Cho trăm năm vào chết một ngày
Mặt trời nào soi sáng tim tôi
Để tình yêu xay mòn thành đá cuội
Xin úp mặt bùi ngùi
Từng ngày qua mỏi ngóng tin vui
Cụm rừng nào lá xác xơ cây
Từ vực sâu nghe lời mời đã dậy
Ôi cát bụi phận này
Vết mực nào xóa bỏ không hay
Võ Hoài Phúc