Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Lời nhắn gửi từ vùng trời vắng em

Tuổi 20 đến và có lẽ sẽ trôi qua nhanh như tháng ngày trước đó! Cố bước qua những ngày vắng em nhưng anh nhớ lắm!

Hầu như ngày nào hình ảnh về em vẫn hiện lên trong đầu anh. Chắc còn lâu lắm em mới ra khỏi cái nơi lộn xộn ấy, mớ cảm xúc mà anh giấu kỹ bấy lâu, cả cái quá khứ mà hàng ngày nó tự lấp đầy từng giây, từng phút, và những ước mơ mà bấy lâu anh vẫn giữ. Ừ thì cứ để đó đi, biết đâu rồi cũng có ngày nó hiện ra rõ ràng trước mắt mình phải không? Tương lai mà! Hàng ngày anh vẫn ném thêm bao nhiêu thứ vào đó, vậy mà sao hình ảnh em vẫn hiện rõ thế nhĩ?

Còn liều thuốc thời gian anh phải dùng theo toa của ai bây giờ?!

Em lạ lắm, người đặc biệt nhất anh từng quen biết! Có lẽ em còn chưa hiểu nhiều về anh. Anh bối rối và ngu ngốc lắm khi đối diện với em. Hơn nữa, anh không muốn em hiểu gì về anh cả, chỉ cần anh hiểu về em. Anh muốn một lần bước vào trong suy nghĩ của em, liệu sâu trong những suy nghĩ còn trẻ con ấy của em có chút gì liên quan đến anh không?

Mình gặp nhau nhanh quá, quen biết nhau nhanh quá và xa nhau cũng chóng vánh như thế phải không? Lần đầu tiên bắt chuyện với em, sự thật không phải như thế! Anh giả tạo lắm phải không? Ừ anh hai mặt, anh còn không biết mình phải thể hiện như thế nào cho đúng.

Anh không chín chắn như em từng suy nghĩ phải không? Chín chắn thì làm sao anh có thể thích em được chứ! Khuôn mặt em thực sự rất thu hút và dễ thương song tính cách em lại quá bướng bỉnh, ngổ ngáo. Nhưng ở bên cạnh em, anh vui lắm, cả ngày chỉ muốn cạnh em thôi! Cố gắng đến sớm để được gặp em này, cũng muốn ở cạnh em thật khuya để nghe em kể về mình. Lúc em nói, anh cảm nhận được con người thật của em, anh cũng nhận ra rằng bản thân mình cần học ở em nhiều lắm!

Em thất bại trong cuộc sống? Không phải, gia đình em thất bại mới đúng! Chính điều đó đã kéo em xuống gần đáy hồ rồi! Cái lòng hồ mà khó lắm em mới với tới bờ. Anh muốn nắm lấy em và kéo em ra khỏi đó nhưng anh phải làm sao, khả năng bây giờ của anh là không thể! Em chưa thất bại đâu, hoàn cảnh hiện giờ có thể thay đổi. Anh biết sẽ không nhanh nhưng em cố gắng chờ nhé!

Em nghỉ học sớm nên suy nghĩ già dặn hơn. Em cũng đủ khả năng bảo vệ mình, và có thể cả chính anh! Anh ghét thế lắm, bởi anh muốn mình là người bảo vệ em.

Em nghĩ gì về anh? Chỉ một người anh quan tâm quá đà... Chắc chắn rồi! dù trong lòng anh không nghĩ vậy!

Anh đã cố làm mọi cách để thể hiện tình cảm của mình, cố gắng cho nó không quá lố, không quá sến. Anh biết em hiểu nhưng sao em không giúp anh cảm nhận được tình cảm của em dành cho anh!

Có phải do cuộc sống, do đời không cho phép? Em ngại điều gì? Chỉ cần chúng ta bên cạnh nhau khó lắm sao? Hay tại anh? Ạm không xé bỏ được cái vỏ bọc quá dày đã che lắp đi bản chất của mình?

Em à, anh sợ đối mặt với sự thật rằng ta không thể ở cạnh nhau được! Nhưng bây giờ làm sao để tốt hơn cho cả hai, khi em đã ra đi, ra đi dù em không muốn, đời bắt em như thế, khi mỗi người đã có khoảng trời riêng?

Anh đã từ bỏ em! Nhưng đó chỉ là lời nói, tận sâu trong cái mớ hỗn độn cảm xúc là em! Anh để em ra đi mà không níu giữ. Mà có đấy, anh đã dặn dò em những gì, em không nhớ hay thật sự đã quên? Sau này chắc em sẽ quên anh sớm thôi phải không? Nhất là khi anh cố tìm kiếm em, em lại biến mất, không liên lạc được, không còn tin tức gì về em nữa! Em thật sự biến mất rồi hay sao?

Một tháng quen biết, thời gian đó ngắn ngủi nhưng đối với anh đó là những tháng ngày hạnh phúc. Hạnh phúc khi thấy em cười, khi thấy đôi mắt ấy vẫn sáng lên hy vọng dù cuộc đời đối xử với em hèn lắm! Ước gì mình được lặp lại khoảng thời gian ấy một lần nữa em nhỉ! Anh sẽ cố dành cho em nhiều hơn, ở cạnh em nhiều hơn, chia sẻ cùng em nhiều hơn, để anh hiểu về em thêm nữa...

Đã lâu mình không liên lạc. Có bao giờ em gọi hay nhắn cho anh trước đâu, và bây giờ cũng vậy, em bỏ lại anh đây một vùng trời vắng em, vùng trời đầy nắng nhưng sao vẫn sao quá đỗi lạnh giá...

Độc giả Trịnh Minh

Bạn có thể quan tâm