Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Mỹ Tâm thuở hư hư, thời chín chắn

"Đến cuối lớp 11, khi bắt đầu đi hát phòng trà, kiếm được tý tiền tự nhiên cảm thấy mình muốn hư hư. Rồi đi hát đêm thấy mệt quá, muốn bỏ học luôn cho xong", giọng ca "Tóc nâu môi trầm" chia sẻ.

Mỹ Tâm thuở hư hư, thời chín chắn

"Đến cuối lớp 11, khi bắt đầu đi hát phòng trà, kiếm được tý tiền tự nhiên cảm thấy mình muốn hư hư. Rồi đi hát đêm thấy mệt quá, muốn bỏ học luôn cho xong", giọng ca "Tóc nâu môi trầm" chia sẻ.

>>Mỹ Tâm: 'Tôi không sợ bị gọi là gái già'
>>Mỹ Tâm - Ngày ấy và bây giờ

Mỹ Tâm thuở hư hư, thời chín chắn

- Hôm nay chị di chuyển rất nhiều, nhưng vẫn mang một đôi giày cao gót chừng 9 phân sao?

- Cũng có lúc để tiện di chuyển, tôi đi giày búp bê, giày đế suồng, nhưng thích hơn cả vẫn là giày cao gót. Đôi giày nữ chỉ đẹp khi nó có phom dáng và có thêm chiếc gót cao, thật duyên dáng. Một cô gái bước đi trên đôi giày cao gót nhìn bao giờ cũng đẹp và tự tin hơn nhiều. Tuy nhiên, ngày xưa khi bắt đầu chuyển sang đi giày cao gót tôi cũng bị té hoài, trật chân hoài.

- Một thời gian người ta còn đồn Mỹ Tâm là lesbian (đồng tính nữ), vậy mà tôi thấy sở thích lại chứng tỏ chị thật nhiều tính nữ. Nhưng chị có biết, sở thích ấy cũng tiết lộ rằng chị có tính cách hơi thất thường, thích sự hư hỏng và có phần... nông cạn. Chị thấy đây có phải là một sự quy kết đáng ghét?

- Ngoài thích giày tôi còn thích mắt kiếng, tôi sưu tập nhiều kiếng lắm và có lúc còn nghĩ mặt mình sinh ra là để đeo kiếng vậy đó. Còn hư hỏng, đôi khi tôi cũng thích cảm giác mình hư một chút. Nhưng tôi cũng không biết quan điểm về sự hư hỏng của mọi người ra sao. Tôi là người có thể đi chơi thâu đêm, nhưng bao giờ cũng muốn trở về nhà trước khi trời sáng vì đơn giản tôi không thích bình minh. Vậy nhưng tôi cũng không hiểu là đi như thế có bị gọi là hư không. Tôi cũng không biết đi chơi với nhiều bạn trai có phải gọi là hư không, nhưng tôi vẫn thỉnh thoảng đi như thế vì tôi thấy tính cách của mình hợp chơi với bạn trai hơn bạn gái.

Thật ra, sở thích lớn nhất của tôi là đọc sách và nghe nhạc, giày và mắt kiếng về những vật dụng tôi thích mua cho vui, tôi cũng thích nấu ăn và nhiều thứ nữa mà những thứ nhiều khi chẳng liên quan gì đến nhau, cho nên, bản thân thôi thấy mình là một "ca khó đỡ". (Cười)

- Chị nói một chi tiết khiến tôi bất ngờ: “Không thích bình minh”. Chị có thể giải thích thêm về ý nghĩa của câu này?

- Tôi không thích cảm giác từ tối chuyển sang sáng và tôi sợ nhìn thấy bình minh lên, thấy nó rất buồn. Có lẽ đó là cảm giác từ nghề nghiệp tạo ra. Tôi thích hoàng hôn, bởi vì người ta thường thì hay buồn khi thấy ánh sáng chìm xuống, còn tôi sống ở phố, toàn nhà cao tầng, điện sáng trưng, có mấy khi nhìn thấy hoàng hôn đâu. Những buổi chiều là dịp để tôi có thể ngồi nói chuyện và bắt đầu uống với bạn bè, chúng tôi cứ ngồi như thế cùng nhau tới tận đêm khuya.

- Cảm giác không thích bình minh có phải là lý do chị thường thức giấc lúc 12 giờ trưa như nhiều nghệ sĩ khác?

- Chị không biết đâu, từ bé tôi đã rất thích thức khuya và ngủ muộn, điều đó ảnh hưởng vô cùng lớn đến việc đi học nên tôi không thích học lắm. Có thời gian tôi nghĩ mình phải kiếm công việc gì đó để ngủ thoải mái, có thể thức đêm và được làm những điều mình thích. Việc trở thành ca sĩ như thế này là điều tôi vô cùng mong muốn, tôi thấy ước mơ của mình trở thành hiện thực: được ngủ muộn, được thức khuya, được hát. Nói chung là mọi thứ rất "perfect" (cười phớ lớ).

- Thói quen ngủ muộn, ghét đi học ấy chị có từng bị ba đánh đòn không?

- Không. Vì không thích nhưng vẫn phải cố gắng dậy để không bị cúp học. Mặc dù đến lớp thì có học gì đâu, chơi không à, nhưng ba đâu có biết. Sáng nào cũng ráng hết sức, cố hết sức để dậy đó. Lết đến 12 năm là đuối lắm rồi, đuối lắm luôn, nhưng cũng phải cho xong trung học rồi tính sao mới tính bởi xung quanh mình bạn nào cũng phải học như thế cả.

- Ghét đi học là bệnh cố hữu của không ít bạn trẻ, nhưng chị ghét học, ghét thức dậy sớm đến mức nào?

- Ồ có thời gian tôi muốn bỏ học luôn rồi. Đó là thời cấp ba khi đã vô Sài Gòn, lúc đó vừa học văn hóa, vừa học nhạc, vừa đi làm "đuối" luôn.

Đầu tiên khi vô Sài Gòn phải học cùng lúc cả văn hóa và nhạc. Năm lớp 10 thì học giỏi lắm, tại mình nghĩ đi học xa, không ráng học, học không giỏi người ta sẽ cười, thế là lao vào học. Nhưng đến cuối lớp 11, khi bắt đầu đi hát phòng trà, kiếm được tý tiền tự nhiên cảm thấy mình muốn hư hư. Làm ra tiền là thấy có cảm giác muốn ăn uống thoải mái, mua đồ tùy thích. Rồi đi hát đêm thấy mệt quá, muốn bỏ học luôn cho xong. Khi ấy không nghĩ đến việc phải tốt nghiệp gì hết, chỉ muốn đi hát rồi đi chơi thôi. Khi thầy cô trong trường biết suy nghĩ đó của tôi, họ kêu tôi lên nói chuyện, bạn bè cũng khuyên can. Nhưng bản tính tôi bạn nói cứ nói, cô nói cứ nói, tôi nghỉ là sẽ nghỉ thôi.

Nhưng sau đó suy nghĩ tận cùng rồi thấy ba mẹ nuôi mình, muốn mình đi học, cớ sao vô đây rồi mình nghỉ học. Và tôi cũng sợ tổn hại đến danh dự cá nhân, nghĩ sau này mình muốn làm gì mọi người sẽ nhìn vào cười chê: "Ô, cô này từng bỏ học" hay "Cô này chưa từng tốt nghiệp cái này, cái kia"... Những suy nghĩ đó kéo mình ra khỏi sự ham hố chơi bời, tôi tập trung lại vào việc học. Tôi dành cả 6 tháng tập trung học lại, học văn hóa ở trường xong lại lao vào học kèm với thầy cô dạy ở bên ngoài. Cuối cùng, tôi cũng tốt nghiệp cấp ba và một năm sau tốt nghiệp thủ khoa Trung cấp nhạc viện. Ra trường còn được cấp học bổng đi Nga nhưng tôi từ chối vì thấy mình không có khả năng về thể loại ấy (opera - PV), bên cạnh việc nhìn thấy ở lại Việt Nam mình có nhiều cơ hội hơn.

- Cái thời muốn bỏ học ấy, việc hư hỏng nhất mà chị từng làm là gì?

- Tôi đi hát rồi đi chơi, muốn đi bar ngồi một mình vậy thôi hoặc đôi khi rủ các chị trong ký túc xá đi băng thâu đêm luôn. Đi thâu đêm mà không qua đêm nha, chuyện này khác nhau lắm đó, chúng tôi hay ra rồi tụ tập ở bên sông Sài Gòn, mua đồ ăn và hát hò đến 1, 2h sáng mới về.

Nếu khi bắt đầu đi biểu diễn, hát tới tầm 11 giờ sẽ về tắm rửa, học bài tới 1 - 2h rồi đi ngủ, sáng hôm sau 7h dậy chuẩn bị đi học, thì sau đó không lâu, thay vì hát xong về học bài tôi lại đi chơi. Giờ tôi nghĩ, chắc khi ấy mình bị dồn ép về thời gian quá, chịu không nổi nên mới có thái độ muốn bỏ học.

Mỹ Tâm thuở hư hư, thời chín chắn

- Khi ấy ba mẹ có phải dùng biện pháp mạnh nào với chị không?

- Trời, làm gì biết. Giấu chứ. Ba biết là no đòn luôn đó. Ngày ấy ba thỉnh thoảng gọi điện vô, nghe con nói chuyện, thỉnh thoảng ông lại: "Ờ, ờ, con ngoan, ngoan, giỏi, giỏi, giỏi..". Giỏi hoài vậy đó. Tôi nói: "Dạ, dạ, con mà".

Tôi từ bé đã được ba cho uống bia khi ngồi ăn cơm với gia đình. Ba thường bảo thỉnh thoảng uống chút bia cho khỏe. Lúc đi học, mỗi khi về nhà hoặc khi ba vô thành phố, tới bữa ba mua bia về để ba con cùng uống tôi thường từ chối: "Dạ thôi, ba uống đi, con không uống" hoặc "Hôm nay con mệt không uống được đâu". Lúc đó ba cứ nghĩ con gái không uống được đâu, chỉ uống sơ sơ thôi. Cũng có thể ba nghĩ con mình ngoan chứ đâu biết thực ra mình uống cũng được được chứ bộ.Cái này ba tôi biết được chắc tiêu luôn quá.

Thời tôi chán học, ham chơi chỉ có bạn ở trường và vài thầy cô biết thôi. Thời điểm ấy tôi tự nổi loạn, tự sống và cũng tự suy nghĩ mình nên dừng lại chứ chẳng có ai tác động bắt dừng lại được cả. Mà nói vậy chứ tôi đâu có hư đến độ làm mất thanh danh của mình. Với gia đình, tôi chỉ mang về những gì tự hào nhất cho ba chứ đâu để ba mẹ biết những muộn phiền. Giờ ngồi đọc lại mấy cuốn nhật ký, ghi chép ngày xưa tôi thấy mình già lắm kìa, đâu có thơ trẻ như bây giờ đâu.

- Trải qua giai đoạn ấy, giờ nghĩ lại chị có cho rằng một người trẻ sớm làm ra tiền thì dễ rơi vào vòng xoáy của cuộc sống hơn không?

- Đúng, làm ra tiền sớm, dễ dàng là dễ sinh hư lắm. Nhưng tôi ngay thời đó cũng biết có bạn không hư dù làm ra tiền sớm. Có điều tôi vẫn nghĩ là con người nên trải qua những giai đoạn như thế, có lúc nên hư hư một chút thì mới mong chín chắn được. Tôi kể chuyện riêng chỉ muốn nói rằng, bản thân mỗi người phải tự chiến đấu và chiến thắng được cảm giác riêng. Mình nên sống tự nhiên với những sự thu hút xung quanh nhưng cũng chính mình phải tự điều chỉnh sao cho đúng với mong muốn tận sâu bên trong bản thể. Thành thật mà nói tôi rất cảm ơn quãng thời gian ấy. Đó là thời điểm tôi gặp nhiều kiểu người, suy ngẫm được nhiều về cái gọi là tình bạn. Thậm chí có những lúc ngồi một mình nhìn những thứ xung quanh tôi cũng học được nhiều thứ để có được một tôi như hôm nay.

- Nhạc sĩ Đỗ Bảo từng có lần chia sẻ sự nuối tiếc của anh ấy với những ngày còn trẻ, anh ấy cho rằng cái thời ngông cuồng thích gì làm nấy, dù có đôi lúc sai nhưng nó thật tuyệt vời. Còn khi lớn lên, làm mọi thứ và biết rõ đúng sai lại thành ra tẻ nhạt. Còn Mỹ Tâm, chị có tiếc gì không?

- Sao tiếc được, vì con người mình càng lớn càng phải tốt hơn lên, chín chắn hơn lên. Nhưng tôi chắc rằng dù có tốt đến mấy cũng không thể tốt hết được, mình vẫn có lúc sai. Vậy nên anh Đỗ Bảo cứ yên tâm đi, từ từ rồi anh ấy cũng có cái để sai à.

- Lại một nhạc sĩ tên Bảo, nhưng người này có gắn bó với Mỹ Tâm sâu đậm ở vào giai đoạn chị bắt đầu nghề hát - nhạc sĩ Quốc Bảo. Anh ấy viết về chị rằng: "Từ một cô gái thô ráp như vận động viên điền kinh bỗng vụt thành nàng thục nữ yểu điệu", nhưng anh ấy vẫn muốn giữ lại cho riêng mình một hình ảnh Mỹ Tâm của ngày xưa. Chị thấy sao khi những người bạn thuở ban đầu đều yêu quý một Mỹ Tâm mộc mạc hơn hình ảnh của chị bây giờ?

- Anh Bảo với tôi có rất nhiều kỷ niệm. Khi bắt đầu vào nghề tôi chỉ có vài người bạn thân mà trong đó có anh Bảo. Mỗi lần ngồi cùng nhau hai anh em thường nói rất nhiều về âm nhạc, về mong ước.

Ngày xưa tôi gồ ghề hơn, thô mộc hơn còn bây giờ đúng là tôi có dịu dàng, đằm thắm hơn nhưng bản tính vẫn mạnh mẽ như vậy, không có gì thay đổi. Mà tôi nghĩ phải vậy thôi, 30 tuổi rồi còn gì. Việc mọi người cứ tiếc một Mỹ Tâm của tuổi hai mươi ngày nào thì hơi ích kỷ nhỉ! Bởi nếu cứ trẻ hoài, chỉ sống cho mình, biết mình mãi thì sao chấp nhận được. Thực sự, tôi rất thích mình bây giờ, tôi hiểu được bản thân rõ ràng hơn, hiểu được cuộc sống nhiều hơn, biết thông cảm, chia sẻ, nhìn nhận mọi thứ. Nhưng tôi chưa hoàn hảo, chưa ở đỉnh mọi sự biết và tôi nghĩ mình rồi sẽ vẫn sai thôi, mình cần phải học nhiều thêm nữa.

- Bây giờ người ta đi hát vì muốn trở nên nổi tiếng và muốn đi hát vì nghề này dễ kiếm tiền. Còn chị, chị đã bắt đầu vào nghề bằng suy nghĩ nào?

- Tôi muốn có tiền và làm gì thì làm phải có tiền mới được. Lúc mới vô Sài Gòn là phải kiếm tiền để đi học, tôi đi hát cũng vì tiền mà kể cả đi thi cũng vì có tiền mới đi thi. Tôi không thi để được giải, nổi tiếng mà thi để có tiền đi học, không phải xin tiền ba mẹ. Chấm hết. Tôi khá thực tế. Tôi làm tất cả mọi việc đều vì cần tiền để lo cho mình như vậy nhưng tôi không đánh đổi mọi thứ để lấy đồng tiền, có nhiều việc đồng tiền không làm tôi lung lay được.

- Đến lúc nào chị không phải lo về chuyện tiền nhiều như thế nữa?

- Khoảng sau một năm vào Sài Gòn chứ mấy.

Mỹ Tâm thuở hư hư, thời chín chắn

- Sau này làm ra tiền chị có nhớ đã dùng chúng đầu tiên vào những việc gì không?

- Khi tôi đi học, tôi sống như bao bạn học cùng, cũng ăn mỳ gói, thiếu nợ cô bán hàng ở gần nhà. Sau này đi thi hát kiếm được tiền, tham gia trung tâm ca nhạc nhẹ có lương hàng tháng dần yên tâm hơn.

Tôi nhớ, khi làm ra tiền việc đầu tiên là tôi nghĩ đến ba mẹ nhưng không gửi tiền về mà tôi mua đồ ăn và bia về gọi các chị ở hai phòng ký túc xá về uống một bữa đã đời luôn. Lúc lãnh được khoản tiền khá hơn, đâu 900.000 đồng gì đó tôi gửi về Đà Nẵng cho ba mẹ luôn.

Tính tôi được cái là có nhiêu xài nhiêu đến khi kiếm được tiền thoải mái chút tôi bắt đầu mua cho mình mấy bộ đầm phục vụ đi hát. Cảm giác lúc trước nhìn các anh chị ca sĩ diện đồ đẹp mình không có, thỉnh thoảng tủi thân. Con gái là vậy đó. Có tiền rồi tôi cứ để muốn ăn gì thì ăn, xài gì thì xài. Tôi đâu biết để dành tiền cho đến khi một người bạn nhắc nhở phải dành dụm phòng khi có việc. Lúc ấy tôi như tỉnh người ra vậy đó, cũng kiếm con heo đất bỏ vô tiết kiệm. Chừng qua 3 tháng sau cả heo, cả tiền đều bị mất trộm hết. Thế là xong.

- Có mong ước mong nào ngoài bản thân mình mà tới bây giờ chị đã có cơ hội thực hiện?

- Ngày xưa tôi vẫn thường nói với bạn bè rằng, tôi ước có thật nhiều tiền để có thể san sẻ được với cuộc sống của những người khốn khó quanh. Tôi đã đi hát 10 năm, tới bây giờ có thể đã gọi là thành công nhưng những năm tháng đầu tiên mình cũng chỉ là một người chập chững bước đi và học sống.

Khoảng thời gian 5 - 7 năm trước có điều kiện tôi vẫn làm những việc chia sẻ mà mình nghĩ nên làm. Nhưng từ năm 2008 các hoạt động xã hội của tôi mới thực sự được thực hiện có kế hoạch và ngày càng mở rộng.

- Những chuyến đi như thế mang lại cho chị cảm giác gì?

- Tôi không nghĩ nó mang lại cảm giác gì, cũng không đợi nó mang tới cho mình cảm giác nào đó thì mới làm. Càng đi càng thấy nhiều cảnh đời đáng thương, càng tội thì muốn làm. Cứ như thế lần sau muốn làm nhiều hơn lần trước. Nhìn những cuộc đời ấy có lúc người mình như rụng xuống nhưng ngược lại mình có thêm sự mạnh mẽ để tiếp tục. Vậy thôi.

Theo Nam Châm

Theo Nam Châm

Bạn có thể quan tâm