Chỉ còn một ngày nữa là thủ khoa nghèo Nguyễn Hữu Tiến sẽ chính thức nhập học, ước mơ và niềm kì vọng bấy lâu của gia đình đã thành hiện thực. Thế nhưng mỗi khi nhắc đến người cha đang sống vạ vật nơi cống hoang để kiếm tiền nuôi 4 chị em ăn học, Tiến lại nghẹn ngào nói không nên lời.
Thủ khoa Nguyễn Hữu Tiến (áo xanh) và em trai Nguyễn Hữu Tiền. |
Tấm lòng của người cha ấy đã được xã hội biết đến và nhiều mạnh thường quân đã ra tay giúp đỡ. Để tỏ lòng biết ơn đến đấng sinh thành và những tấm lòng hảo tâm đã giúp đỡ gia đình em, Tiến đã viết một bức tâm thư vô cùng xúc động trước ngày nhập học.
Hôm nay cũng là ngày lễ Vu Lan, Tiến nghẹn ngào nói: "Hôm nay ngày lễ Báo hiếu và em cảm thấy buồn lắm vì bố vẫn phải sống lang thang ngoài thành phố, mẹ vẫn phải vất vả đi làm đêm. Em chưa giúp gì được cho bố mẹ cả. Em muốn chúc bố mẹ luôn mạnh khỏe, vui vẻ và cuộc sống sẽ đỡ vất vả hơn. Sau này chúng em thành đạt nhất định sẽ hết lòng báo hiếu bố mẹ".
Cùng đọc lá thư cảm động của thủ khoa nghèo Nguyễn Hữu Tiến:
Khi biết mình sẽ được tiếp tục học đại học, em có nhiều cảm xúc vô cùng khó tả…vui sướng, hạnh phúc xen lẫn với lo lắng, băn khoăn.Ngôi trường đại học không chỉ là ước mơ của hai anh em từ nhỏ, mà đó còn là sự kỳ vọng lớn nhất của bố mẹ trong những năm tháng khổ cực, nghèo khó.
Khoảnh khắc em biết được mình đỗ thủ khoa ĐH Y Hà Nội với 29,5 điểm, em chưa dám nói với bố mẹ. Bởi nhìn trong đôi mắt mệt mỏi của mẹ sau mỗi đêm mẹ đi vặt lông vịt thuê về, lòng em lại thắt lại, cảm giác bất lực khi mình không đỡ được gánh nặng trên đôi vai gầy của mẹ suốt những năm qua nuôi 4 chị em ăn học.
Còn bố, em không nghĩ rằng bố lại có thể sống trong ống cống ngoài thành phố. Em thương cảnh bố phải sống ở vỉa hè, ngủ tạm ở đường, lang thang từ góc này đến nơi khác để mưu sinh, gửi tiền về cho mẹ nuôi mấy chị em ăn học.
Vì vậy, qua bức thư này, em mong các anh chị nhà báo có thể giúp em gửi những lời cảm ơn chân thành nhất đến những nhà hảo tâm đã giúp đỡ em, cũng như gia đình em trong thời gian qua. Nếu không có sự giúp đỡ của các tấm lòng các bác, các cô, chú, anh, chị trong và ngoài nước trong thời qua, không biết em có thể yên tâm bước vào giảng đường đại học được không nữa!
Cuộc sống của gia đình em đã thay đổi, thời gian tới, có thể bố không phải ở vỉa hè nữa, một chú tốt bụng nói sẽ cho bố em làm bảo vệ ở tòa nhà chú làm việc với mức lương ổn định và một cô giáo cũng đã nói sẽ cho ba bố con em ở khu nhà của cô... Còn rất nhiều sự giúp đỡ khác mà em không biết nói gì để cảm ơn.
Nghe tin được nhiều người giúp đỡ, em được các nhà hảo tâm tặng máy tính, học bổng tiếng Anh, mẹ em nghẹn ngào vì hạnh phúc. Thấy sự tự hào của mẹ trong đôi mắt đẫm lệ, hai anh em cảm thấy vui phần nào.
Em muốn gửi đến bố mẹ rằng: "Bố mẹ à, con cảm ơn bố mẹ đã sinh ra và nuôi nấng, dạy dỗ con. Con biết, tuy gia đình mình còn nghèo nhưng tình cảm mà bố mẹ dành cho chúng con thì khó… gia đình nào có được. Từ bé đến lớn, hai anh em con chỉ muốn, chỉ biết học, học để bố mẹ vui, để giúp gia đình thoát nghèo".
Để đạt được kết quả này, một người mà em luôn biết ơn chính là thầy giáo chủ nhiệm cấp 3 của hai anh em.
Thầy Bình và các thầy cô trong trường đã dạy dỗ và tạo điều kiện giúp đỡ 2 anh em em rất nhiều trong quá trình học tập. Đã nhiều lần thầy và nhà trường đã chủ động miễn giảm học phí cho 2 anh em. Thầy còn luôn động viên em và gia đình để em luôn có tâm lý vững vàng cố gắng phấn đấu.
Và lời cảm ơn cuối cùng, em xin được bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến tất cả những tấm lòng hảo tâm đã động viên, gúp đỡ em và gia đình em trong thời gian qua.
Những món quà vật chất, tinh thần thật quý báu mà trong mơ chúng em cũng không nghĩ đến đã chia sẻ bớt gánh nặng cho gia đình và là động lực, tạo điều kiện giúp em tiếp tục được học tập, thực hiện ước mơ của mình.
Điều ấy đã tiếp thêm niềm tin, nghị lực vào cuộc sống cho 4 chị em cố gắng học tập. Dù biết còn rất nhiều khó khăn phía trước nhưng em xin hứa sẽ hết sức cố gắng, đem cả con tim và khối óc của mình để học tập và rèn luyện, phục vụ đất nước.
Cảm ơn các anh chị nhà báo đã cho em được giãi bày tâm sự và bày tỏ lòng biết ơn của mình... Cảm ơn anh chị đã chia sẻ, động viên và là cầu nối với những tấm lòng hảo tâm giúp đỡ gia đình em.
Trước khi lên thành phố nhập học, bố mẹ luôn căn dặn rằng: "Gia đình mình còn nghèo, cố gắng mà học con ạ. Thủ khoa đại học chưa là cái gì, học đại học còn khó hơn nhiều, cần phải nỗ lực gấp đôi, gấp 3 nữa. Đừng bao giờ quên và không phụ công ơn của những người thầy, các nhà hảo tâm đã giúp đỡ gia đình mình".
Một lần nữa, em muốn gửi đến các nhà hảo tâm đã đồng hành và sẻ chia với gia đình, tạo điều kiện tiếp bước em đến trường.