Thế rồi cách đây vài ngày, thấy cô hạnh phúc khoe đã sinh con trên mạng xã hội bằng tất cả niềm hạnh phúc và sự tự hào của người lần đầu làm mẹ.
"Thông báo cho cô gì chú bác... Bé nhà em đã chào đời vào 0h45 ngày 21/8/2013 (tức ngày 15/7/2013 âm lịch). Bé tên Thiên Ân, nặng 3.6kg", cô viết.
Trong căn phòng trọ chiều 22/8, Hoài Thương đã có những phút trải lòng vừa hồn nhiên với niềm hạnh phúc mới, vừa lo âu cho tương lai.
- Vừa sinh hạ em bé, chắc hẳn cảm xúc của em bây giờ rất hạnh phúc?
- Em vui lắm. Nhiều người ước có con không được, hơn nữa, kể từ khi mang thai đến khi sinh nở, em cảm thấy mình gặp rất nhiều may mắn, được nhiều người giúp đỡ. Mọi người bây giờ đều trêu em: "Sướng nhất Thương, bây giờ ra trường có đứa con làm vốn". So với các bạn học hồi lớp 12, em không phải là người lấy chồng sớm nhất nhưng lại có con sớm nhất.
- Gia đình của em nghĩ gì khi biết được tin này?
- Em sống tự lập từ năm lớp 10 vì bố mẹ li dị từ khi còn nhỏ, phải ở với mẹ hai, không chịu đựng được cảnh mẹ ghẻ con chồng, em đã chuyển ra ở riêng và sống tự lập cho đến khi thi đại học, nên từ đó em chẳng liên hệ với ai trong gia đình, đi đâu cũng cầm theo... sổ hộ khẩu. Đỗ đại học nguyện vọng 2, gia đình bắt bỏ học đi bán hàng nhưng em không chịu. 12 năm đi học có năm nào em học dốt đâu mà bắt em ở nhà bán hàng, không ai nuôi thì em tự nuôi.
- Em chia sẻ một chút về bố của đứa trẻ được không?
- Anh ấy làm nghề xây dựng. Mới đầu em và anh ấy rất hợp nhau, nhưng sau đó em là người chủ động chia tay. Trên mạng xã hội nhiều bạn cho rằng em bị bỏ rơi, thực ra bạn bè đều biết tất cả do em, vì người ta đều nghĩ về lý do gia đình em để không đưa thể đi tới hôn nhân, nhưng em không thích thế, em nghĩ mọi người cần phải nhìn vào cố gắng của mình. Anh ấy mới lấy vợ, khi anh ấy gọi điện mời đám cưới cũng là lúc sắp sinh, em tưởng như chết ngất đi nhưng rồi cũng tự lo được mọi chuyện. Không có chồng cũng chẳng sao.
- Em mang thai khi còn đang đi học, bạn bè và nhà trường của em có biết điều này không?
- Ngày xưa lúc em mới có thai 5 tháng, em vẫn đi học bình thường, mọi người đều không biết, chỉ có một anh bạn thân biết lo lắng vì sợ em khủng hoảng tinh thần. Nhưng em thấy chuyện đó khá bình thường.
- Chỉ có một mình trên Hà Nội, việc em phải tự lo trong thời gian mang thai và đặc biệt là khi sinh nở chắc hẳn phải gặp rất nhiều khó khăn?
- Lúc sinh em phải khâu rất nhiều mũi, lúc đầu còn được chẩn đoán là khó sinh cộng thêm mọi chi phí đều phải tự lo. Vừa sinh xong ở bệnh viện Sóc Sơn, em phải về Hà Nội để tìm phòng trọ nên đến bây giờ vẫn chưa được gặp lại mặt cháu. Khi sinh trên bệnh viện, một thân một mình cũng cảm thấy chạnh lòng, đau đớn lại không có người thân bên cạnh, em cảm thấy rất tủi thân, trong khi những người cùng sinh thường có rất nhiều người thân vây quanh.
Hoài Thương lo lắng cho cuộc sống sắp tới, nhưng cô vẫn suy nghĩ lạc quan. |
- Một mình phải gánh vác rất nhiều vất vả, lúc nào là lúc em cảm thấy yếu lòng nhất?
- Mình là con gái lại phải chịu cảnh mang thai một mình nơi đất khách quê người làm sao mà không có những phút chạnh lòng. Nhiều đêm em nằm khóc và chỉ muốn chết. Nhưng rất may là nhận được sự giúp đỡ của một anh bạn. Anh ấy lo lắng cho em mọi thứ. Em nghĩ bản thân mình đến bước đường này cũng không thể tự xoay sở hết được, nên đã nhận sự giúp đỡ, mọi người nói em lợi dụng anh ấy nhưng em không quan tâm.
- Em từng chia sẻ trên mạng xã hội là có ý định gửi con vào trại mồ côi. Vậy bây giờ quyết định của em có thay đổi không?
- Trong suốt thời gian mang thai là những ngày tháng khó khăn, khổ ải vì sự giằng xé nhưng cũng cho em niềm hạnh phúc, vì đứa con đang lớn lên mỗi ngày. Khi theo dõi những hình ảnh và chia sẻ của em trên mạng, có rất nhiều người động viên và khuyên em nên giữ lại đứa con, và thực tế em cũng chưa bao giờ có ý định sẽ bỏ con em.
Con là giọt máu, ân huệ trời cho (Hoài Thương đặt tên con là Thiên Ân - pv), yêu thương còn không hết, làm sao bỏ được. Bác sĩ biết em là sinh viên nên từng khuyên em bỏ thai nhưng vì tuổi còn trẻ chưa thể làm phẫu thuật. Cũng vì quyết định của bản thân nên em vẫn quyết tâm gắng gượng đến bây giờ, có phải ai cũng có con được đâu.
- Vậy dự định của em trong tương lai tới đây như thế nào?
- Sắp tới em sẽ xin phép nhà trường cho em được đi học tiếp. Bố mẹ không thể dựa dẫm đành phải tự mình lo cho tương lai. Đợi khi sức khỏe bình phục em sẽ đi kiếm việc làm. Thực sự là bây giờ có em bé, phải lo nhiều về kinh tế, vừa phải đi học vừa phải đi làm. Nhưng em thấy không lo lắng gì, vì càng lo mọi thứ càng khó khăn, thay vì đó mình cứ lạc quan, không việc gì phải suy nghĩ quá nhiều.
* Tên nhân vật đã được thay đổi.