Phi Thanh Vân kể tội người mẫu đàn chị
Tuy không cần nói ra tên, nhưng việc chỉ đích danh chức vụ, nghề nghiệp thì ai cũng có thể đoán tên người đã hành hạ Phi Thanh Vân suốt 8 năm qua chính là một cựu người mẫu rất nổi danh.
Phi Thanh Vân đã từng khốn đốn 8 năm trời vì bị người mẫu đàn chị chơi xấu |
Phi Thanh Vân đã phải khổ sở vì một ''đàn chị'' đã mở công ty người mẫu và gần đây có tên trên sân khấu kịch. Cô bức xúc: "Con người ấy đã miệt thị, xúc phạm tôi trong suốt 11 năm; đến tận bây giờ, chị ấy vẫn còn đeo bám tôi, cố tình dìm tôi xuống". Cô kể: "Chị ấy sẵn sàng làm mọi thứ để khiến tôi tổn thương. Tôi và chị ấy vào nghề người mẫu cùng một lúc. Giai đoạn tôi chung với chị (cùng thầy Hữu Dũng - nhà hát Hòa Bình và anh Phúc - nhóm người mẫu Hoa Học Đường) là khoảng thời gian tôi khốn đốn nhất. "...Chị ấy công khai nói xấu tôi, lôi kéo mọi người cô lập tôi. Rồi còn thuyết phục anh Phúc gạt tôi ra khỏi nhóm. Một số người nghe theo chị, họ xem tôi con cùi hủi hoặc là một trò hề".
Sau khi bài báo này xuất bản, nhân vật được Phi Thanh Vân nhắc tới cũng đang "nổi đóa". Trên blog của mình, cô cho biết, hôm nay sẽ công bố "một tin hot nhất từ trước đến nay |
- Cô ấy nói xấu Vân như thế nào?
- Nói tôi không xứng đáng làm người mẫu hạng A, không đủ tuổi nghề, giải phẫu thẩm mỹ, cắm trạỉ trong vũ trường... Ôi, đủ thứ!
- Có nghĩa là những thông tin kia sai lệch?
- Có cái đúng, có cái sai. Ví dụ, nói tôi không đủ tuổi nghề là sai. Tôi tham gia trình diễn từ năm 12 tuổi cơ mà.
Còn chuyện giải phẫu thẩm mỹ hay đi vũ trường là việc riêng của tôi chứ, đâu phải là suy đồi đạo đức hay làm tổn hại gì đến ai. Mà nói chuyện vũ trường hả, gần hết giới nổi tiếng đều thường xuyên đến đó, trong đó có cả chị ấy. Mà những cái "xấu xa" ấy của tôi đâu có liên quan gì đến chuyện tôi có xứng đáng được làm người mẫu hạng A hay không. Sao không nói đến sự nghiêm túc tập luyện hay phong cách trình diễn?
- Những nếu thực sự những điều cô ấy nói là thiếu thuyết phục thì cũng đâu dễ để người khác nghe theo và cũng đâu đáng để Vân quan tâm?
- Lạ là người ta vẫn cứ nghe theo như thường; bởi vì khi đó, chị ấy là đàn chị mà, tiếng nói của chị ấy có trọng lượng, còn tôi chưa là gì cả. Tôi cũng muốn làm ngơ lắm chứ; nhưng suy cho cùng tôi đâu phải là gỗ đá mà có thể chịu đựng hoặc vô cảm khi người ta cứ chà đạp lên nhân phẩm của mình như vậy!
- Một kỷ niệm "kinh hoàng" nào Vân còn nhớ?
- Năm 20 tuổi, tôi đến nhà anh Việt Hùng mượn đồ để đi thi Hoa Hậu ảnh. Hôm đó, có cả chị ấy và 3 nhân vật khác. Họ nhìn tôi một cách đầy mỉa mai, khi tôi vừa bước ra khỏi cửa nhà anh Việt Hùng thì đã nghe họ cười phá lên, cố ý nói cho lọt tai tôi: "Con này chắc điên nặng rồi, xấu như ma mà cũng đòi thi hoa hậu". Tôi cắn răng mà rơi nước mắt. Công nhận là hồi đó, tôi có xấu hơn bây giờ thật nhưng tôi đã làm gì nên tội mà người ta có thể ngang nhiên xúc phạm như vậy?
- Có thể đó chỉ là câu nói vô thưởng vô phạt như thói quen của một số người vô tâm chăng?
- Họ xúc phạm người khác một cách thản nhiên giống như giẫm đạp một con kiến trên đường đi. Cũng có thể đó là thói quen giải trí của họ, không cần biết ngươi ta phải gánh chịu hậu quả ra sao. Họ cũng không cần biết, từ đó về sau, tôi mang một nỗi ám ảnh rằng, "xấu như ma" thì không có quyền có một ước mơ nào hết, phải tự biết thân phận của mình.
Có một chút nhan sắc đâu phải là đủ. Làm người, muốn được người ta thương mến, nể nang còn phải có một nền tảng giáo dục của gia đình, có học vấn và được sự giáo dục của xã hội. Khổ nỗi, chị ấy lại nằm trong số những người cũng có chút ít nền tảng. Tiếc là cách hành xử đã đập đổ hết.
Khác nào hất đổ bát cơm của tôi!
- Nghĩ một cách khác thì Vân nên mang ơn sự miệt thị cay đắng của người ta, nó đã làm động lực phấn đấu cho Vân còn gì?
- Đúng là nếu không có những sự xúc phạm ấy thì chưa chắc tôi đã có quá nhiều quyết tâm để được nổi tiếng như hôm nay. Nhưng nếu được lựa chọn, tôi vẫn từ chối sự xúc phạm. Thà tôi được sống tự tin và thanh thản mà chậm nổi tiếng còn hơn trả giá cho sự nổi tiếng bằng một tinh thần đau đớn.
Năm 2004, tôi giành giải Siêu mẫu và lại càng trở thành cái gai trong mắt chị ấy. Một người mẫu hạng A, được các bầu show tín nhiệm mà đi tuyên bố một câu xanh rờn: "Ở đâu có con Vân Dzẹo, ở đó không có tôi". Nói thế thì còn ai dám mời tôi diễn, trong khi thời đó, tôi chỉ là người mẫu hạng B. Làm vậy khác nào chị ấy cố ý hất đổ bát cơm của tôi? 8 năm trời tôi không ngóc đầu lên nổi vì con người này.
- Còn hiện tại thì sao?
- Tôi cũng đâu được yên thân, chị ấy đối xử với tôi một cách rất trẻ con. Thí dụ mới đây, tôi và chị cùng đứng trên một sàn diễn - show áo cưới, cặp đôi của chị đứng cách xa tôi, thế là đùng đùng, chị kéo anh kia sấn tới, ngang nhiên đứng chắn trước mặt tôi. Hay đơn giản như hôm vừa rồi, chúng tôi gặp nhau, tôi có hỏi: "Chị ơi, mình có tiền show chưa?", chị cũng nghĩ ra được một câu trả lời xách mé: "Ủa, tao tưởng mày lấy chồng giàu rồi, đâu cần tiền show nữa!".
- Tại sao Vân im lặng trong từng ấy năm?
Có những cá nhân, đàn anh, đàn chị cứ rắp tâm chặt chém đàn em. Như vậy là "nước lợ", là vô đạo đức, vô văn hóa.- Những năm trước, tôi nhẫn nhịn vì nếu tôi nói cũng có ai thèm nghe tôi đâu. Còn bây giờ, khi tôi đã đủ sức "đề kháng" rồi thì tôi muốn nói vì chị ấy, vì thế hệ đàn em. Từ Kim Cương, Trúc Diễm, Thái Hà, Kim Minh... tụi nó đều rất dễ thương, không đáng sống chung trong một môi trường nghệ thuật với cá nhân "đàn chị nước lợ" như vậy.
Mà suy cho cùng, chị ấy cũng đáng thương. Tôi không được đàn em thương mến, mà bị chúng nó hận thì chắc tôi khổ lắm.
Cũng từ chị, tôi rút kinh nghiệm làm đàn chị sao cho tử tế một chút. Có khó gì đâu, mình nhắc bọn nó giờ diễn, cái kim cài áo sứt ra mình cài lại giùm.... Làm vậy để hơn 30 tuổi, ngồi nhìn lại một thời làm nghề, mình thấy vui vẻ với những kỷ niệm đẹp chứ không phải day dứt.
- Vân có thể tiết lộ người đó là ai không?
- Vân không nói thẳng tên vì mình chơi như vậy là không đẹp. Phải chừa cho họ con đường sống nữa chứ. Tôi chỉ muốn họ giật mình, nhìn lại bản thân mà thay đổi. Mong chị ấy bớt xấu đi cho đỡ khổ đàn em...
- Nhận xét của Vân có phiến diện quá không?
- Tôi hiểu chị ấy như người ở chung chăn thấy rận vậy. Bây giờ, chỉ là thò tay bắt rận mà thôi.
Tôi vào nghề đã 11 năm, mới nổi tiếng 3 năm nên tôi đủ thời gian và sự tĩnh lặng để nhìn nhận bản thân và nghề nghiệp. Mà chị ấy là nỗi ám ảnh nặng nề đối với tôi trong sự nhìn nhận đó.
Tôi ý thức rằng, làm người mẫi hay diễn viên, tuổi nghề ngắn lắm, cộng với bản tính không bao giờ làm chuyện khuất tất hay gieo thù chuốc oán cho ai nên không phí phạm thời gian vì những việc ấy. Tôi làm kỷ niệm đẹp cho bản thân và mọi người, nhưng tôi biết kỷ niệm đẹp nhất không phải thời bây giờ.
Ngày bé, tôi sinh hoạt trong đội kịch thiếu nhi của Nhà văn hóa quận 5, học với thầy Nguyễn Công Khá và thầy Đoàn Duẩn. Bọn tôi đứa nào cũng xấu đều như nhau. Mỗi tháng, đội kịch được diễn một lần có bán vé. Thù lao mỗi vở chỉ có 5.000 đồng. Vậy mà bọn tôi thương nhau như ruột thịt, không hề có ganh ghét bọn chen. Nghĩ lại, đó là quãng thời gian đẹp nhất!
Nhiều đàn anh đàn chị tuyệt vời
- Nghe Vân nói dễ có ấn tượng không mấy tốt đẹp về thế hệ đàn anh, đàn chị trong giới và thấy Vân hoàn hảo một cách... bất thường?
- Chị đừng hiểu lầm cả một thế hệ như thế. Đó chỉ là số ít những "con sâu" mà thôi. Nhiều đàn anh, đàn chị chỉ cần gật đầu chào mình mà mình đã thấy nể trọng. Anh Thanh Bạch, anh Thành Lộc, anh Hoài Linh... rồi chị Kim Hồng, Bằng Lăng, Trương Ngọc Ánh, Thu Minh, Mai Hoa, Trịnh Kim Chi... đều là những người tuyệt vời. Họ là tấm gương về tài năng, lòng yêu nghề và đạo đức để bọn tôi phấn đấu.
Tôi cũng có nhiều tật xấu đó chứ. Tật xấu lớn nhất của tôi là nói quá nhiều. Chồng tôi bảo một ngày tôi có thể nói 24/24.
- Thế còn điều tiếng khi đãi khán giả bằng bộ bikini nóng bỏng trên bìa album vol.1?
- Tôi cứ sống thành thật với chính mình để mong bình yêu thì cứ liên tục nổ ra scandal. Tôi cũng nghe xì xào này kia về album đầu tay của mình; nhưng quan trọng là mình đẹp, hát... nhiệt tình và khán giả vẫn thích. Người ta xì xào mà vẫn thích là tốt rồi.
Tôi theo nghề hát với cách của tôi, tôi có lớp khán giả riêng, có nhu cầu xem và nghe mình. Mà tôi cũng đâu phủ nhận mình đang là người đẹp hát, chứ chưa phải là ca sĩ. Tôi lùi lũi đi làm người mẫu, lùi lũi làm diễn viên, bây giờ lùi lũi đi hát. 27 tuổi mà tôi đã trải nghiệm đến 11 năm cay đắng và hạnh phúc trong nghề bằng một quyết tâm thành công không lay chuyển. Tin tôi đi, tôi sẽ là một người đẹp hát chuyên nghiệp.
- Thế điều gì không lay chuyển với đẳng cấp... Vân "Dzẹo"?
- Sự thành thật. Suốt đời thành thật.
Theo Tạp Chí Người Mẫu