Quang Thắng: Đời, nghề và 'đại khái thế'…
Câu cửa miệng của diễn viên hài Quang Thắng là “Đại khái thế”. Theo anh, cuộc sống không có điều gì là tròn trịa, viên mãn nên mọi thứ chỉ có thể là "đại khái".
- Nỗi sợ nhất của một diễn viên hài như anh?
- Tôi sợ nhất đi viếng đám ma. Vào đó, không chào hỏi thì người ta bảo khinh người, chào một vài câu người ta lại cười sằng sặc. Cái cảm giác người nhà đám ma nhìn mình như đang làm trò gì đó nhố nhăng ở lễ tang khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng. Vì vậy, trừ những mối quan hệ không thể từ chối, tôi rất ngại xuất hiện trong đám ma. Đại khái thế!
Nói mười câu thì có 7-8 câu Quang Thắng đệm cụm từ "đại khái thế" đằng sau. |
- Như vậy, đám cưới chắc chắn là nơi khiến anh vui nhất?
- Đúng là có đỡ ngượng hơn đám ma, nhưng vẫn khiến tôi vô cùng khó xử. Anh em họ hàng thấy mặt tôi một cái là lôi thốc lên sân khấu nói: Này ông Thắng, lên sân khấu làm trò gì đó cho mọi người vui đi! Điều đó làm tôi cảm thấy tự ái. Họ hàng đâu có hiểu, công việc của tôi là hằng ngày đi diễn, mang lại tiếng cười cho mọi người, chứ đâu phải kẻ làm trò, mua vui. Cho nên, ngoài đi diễn ra, tôi rất ngại xuất hiện trước đông người vì lý do như vậy. Đại khái thế!
- Đã có lần nào anh bị người ta dồn vào thế “tiến thoái lưỡng nan” bắt buộc phải “làm trò cười” mà bản thân không thích?
- Đó là khi trước đông người, bố mẹ tỏ ra không hiểu tôi. Họ vì nể mọi người mà bảo tôi “diễn” mấy tiết mục cho vui. Hay lần khác, tôi vào thăm người thân ốm trong bệnh viện. Bác sỹ nhận ra tôi, mới nói rằng, cháu biểu diễn cho bác và mọi người trong phòng xem, mai bác sẽ chữa bệnh nhiệt tình cho người thân của cháu.
Tôi vừa bực mình, vừa sợ làm phật lòng vị bác sỹ nọ. Nếu diễn thì cũng dở, tôi đâu phải là trò cười, nếu không… biết đâu bị bác sỹ ghét làm ảnh hưởng tới bệnh của người nhà. May mắn là tôi giữ được bình tĩnh, cười rồi “xin khất” lần sau sẽ mang vé mời đi xem biểu diễn cho bác sỹ.
Bên cạnh đó, cũng có những khán giả thiếu tôn trọng mình. Lắm lúc đi đâu đó, gặp người hâm mộ, họ nhảy bổ vào đấm một cái rõ đau, hoặc chửi mình trước rồi mới hỏi han sau. Điều đó làm tôi rất buồn.
- Qua lời anh kể, có thể nói, trong cuộc sống một diễn viên hài như anh cũng gặp không ít cảnh dở khóc, dở cười. Anh vượt qua điều đó như thế nào?
- Tính tôi dễ sống, thế nào cũng được. Cũng chính vì thế nên hay bị người khác chơi cho vố đau. Tuy nhiên, với mọi chuyện buồn, tôi chỉ phiền lòng một lúc thôi, chứ không lấy đó làm thù hằn. Tôi quan niệm, ai tốt thì chơi, ai xấu thì không dính dáng. Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy mà! Đại khái thế…
- Trong nghề, nhiều người nói Quang Thắng luôn hét giá cát-xê khá cao khi đi show?
- Làm bất cứ nghề nào cũng vậy, mục đích cao nhất là kiếm sống. Theo tôi nghĩ, đại khái đã là người đàn ông là phải biết kiếm tiền nuôi vợ con. Tôi không bao giờ ngộ nhận mình là “sao”, là danh hài để hét giá cát–xê cao cả, nhưng nó phải đáng với công sức mình bỏ ra. Có nhiều khi tôi vẫn đi biểu diễn không công ở các trường đại học, cao đẳng đấy chứ. Hơn nữa, với những chỗ có quan hệ thân thiết, tôi thường lấy cát-xê rẻ hơn một chút. Chỗ nào mà khệnh khạng, cậy tiền cần phải "chém", "chém" cật lực. Đại khái thế.
- Ước mơ phải kiếm thật nhiều tiền có phải là lý do đang có công việc ổn định tại Đoàn kịch Hải Phòng, anh vẫn quyết định lên Hà Nội học tiếp ngành đạo diễn trong Trường Sân khấu Điện ảnh năm 1999?
- Để có được cuộc sống đủ đầy, bất cứ ai cũng đều phải cố gắng cả. Nhiều người muốn đi học, để lên lãnh đạo. Lên lãnh đạo để làm gì? Để cho lương cao, cho cuộc sống đỡ vất vả hơn chứ sao! Thì tôi cũng vậy thôi, đi học không phải mơ ước làm ông to bà lớn, mà học để có cơ hội được nhiều tiền để nuôi gia đình. Hơn nữa, có học tập, va chạm mới trưởng thành ra nhiều thứ được.
Tôi ở đoàn kịch Hải Phòng mười mấy năm, vai chính, vai phụ, huy chương đều có cả, nhưng tôi cảm thấy mình như chưa làm được cái gì cả. Vậy là quyết định lên Hà Nội theo học khoa đạo diễn của trường Sân khấu Điện ảnh.
May mắn, lên đây, gặp anh Quốc Khánh, Vân Dung… thấy mình hiền lành, đúng giờ giấc, diễn tốt, nên mọi người cho đi diễn. Đi diễn nhiều, tôi nghiệm ra, trong cuộc sống bon chen này, người tốt còn ít lắm, sân khấu cũng trở thành thương trường. Hở ra một tý là có người nói xấu ngay. Đi diễn có show nào "ngon", người ta cũng mặc cả như mớ rau con cá, sơ sẩy một tý là bị người khác sẵn sàng nhận thù lao thấp hơn để tranh đi mất.
- Nhân nói tới Vân Dung, phải công nhận, Quang Thắng và Vân Dung diễn cặp khá ăn ý trong nhiều năm qua, chắc chắn hai người hẳn có những kỷ niệm đáng nhớ?
- Đối với tôi, Vân Dung rất thân thiết, thỉnh thoảng có thời gian là Vân Dung vẫn lôi tôi về nhà cô ấy ăn cơm. Theo đánh giá của tôi, Vân Dung khôn hơn tất cả mọi người. Nếu mọi người là hạt cát thì Vân Dung là viên sỏi. Đại khái thế!
Tôi rất hay trêu cu Nhím, con trai Vân Dung. Có lần dạy nó bơi… dưới nền nhà, thế là bẩn hết quần áo, về bị mẹ đánh cho. Lần khác, tôi lừa nó thả điện thoại của mẹ xuống xô nước để… nó bơi như cá vàng đẹp, thế là lại bị mẹ đánh tiếp. Trong đám bạn bè của Vân Dung, chỉ có tôi là “lột truồng” được cu Nhím rồi “nhét” nó vào trong vỏ chăn, kéo khoá lại, làm Vân Dung phải… vật lộn mãi mới tìm được đầu khóa để mở cho cu Nhím ra ngoài. Thấy hai mẹ con nhễ nhại mồ hôi, tôi chỉ biết ngồi cười thôi, nên Vân Dung ghét tôi lắm. Cứ thấy đến nhà chơi là canh cu Nhím vô cùng cẩn thận.
- Lớn rồi vẫn nghịch ngợm, hẳn một Quang Thắng ngày còn bé tinh nghịch không kém?
- Mẹ tôi làm giáo viên cấp 1, nhưng tôi học hành lại không giỏi giang lắm, thường xuyên làm phiền lòng bố mẹ. Lớn lên, tôi vẫn đùa mẹ rằng: Có bao nhiêu chữ, dạy hết cho con người ta rồi, không còn chữ nào dạy con nữa.
Còn về khoản đi chơi, tôi là một “cao thủ”. Đã đi là quên luôn giờ về. Hồi còn bé, tôi theo mẹ lên học ở Trường Nhạc họa Trung ương ở Hà Nội. Trước khi đi học, được mọi người trong phòng tập thể giao cho giữ chìa khoá phòng và dặn không được đi đâu. Ở nhà được một lúc, tôi mò đi chơi ở cánh đồng cạnh ký túc xá. Hết tắm lại mò cua, bắt tép. Buổi trưa hôm đó, mọi người đi học về, mệt mỏi, nhưng không có chìa khoá vào phòng. Họ vừa bực, vừa lo không biết tôi đi đâu, nên tỏa đi tìm. Lúc tìm được, tôi vẫn đang chơi nên bị lôi về nhà, và được một bữa “lươn” thừa sống thiếu chết của mẹ, còn nhớ đến tận bây giờ.
Theo VTC