Tôi có nên yêu người đàn ông bất tài?
Từ nhỏ tôi đã sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc. Cha thường hay rượu chè bê tha rồi về hành hạ vợ con. Cảnh đó cứ ám ảnh tôi mãi cho đến tận bây giờ.
Năm tôi lên 10 thì bố mẹ tôi ly hôn. Tôi ở với bố, còn em gái ở với mẹ. Cũng kể từ đó, tôi bắt đầu phải tự lo cho mình. Tôi âm thầm lặng lẽ sống. Buồn vui tủi hờn, tôi chỉ biết viết ra cuốn nhật ký ngây ngô của mình. Nỗi nhớ đứa em gái bé bỏng, nỗi nhớ mẹ da diết làm bao đêm tôi phải khóc thầm.
Ý thức đã hình thành trong tôi từ nhỏ. Có lẽ vì thương mẹ nên tôi rất nghe lời dạy bảo dù mẹ ở rất xa. Tôi tự lo cơm nước, tự chăm sóc bản thân, tự học hành. Sau này, mẹ tôi tái hôn và sinh thêm một em trai. Dượng tôi là người thành phố, tính tình cũng không mấy dễ chịu. Dượng không có nghề nghiệp ổn định, chỉ sống dựa vào gia đình, vì gia đình dượng thuộc hàng khá giả. Thế là tôi lên ở cùng mẹ, dượng và các em. Cả nhà phải ở trọ bên ngoài.
Hết lớp 12, tôi không thi vào đại học, nhưng vẫn quyết tâm được tiếp tục đến trường. Tôi đăng ký vào một trường trung cấp, vừa làm vừa học. Ở đây, tôi đã gặp anh. Ngày xưa tôi ngây thơ không hiểu thể nào là tình yêu, cái cảm giác rung động đầu đời đã đẩy đưa tôi và anh lại gần nhau. Anh hơn tôi 5 tuổi, quê ở xa lắm. Bây giờ tôi đã ra trường và sắp xong khóa liên thông lên Cao đẳng, cũng vừa học vừa làm, nhưng tôi vẫn cảm thấy chán chường và lo lắng về tương lai của mình.
Tôi mất niềm tin vào tình yêu của mình quá. Hết lần này đến lần khác anh luôn làm tôi thất vọng. Anh là một đầu bếp. Anh đã đi làm từ khá lâu vậy mà chẳng bao giờ anh tích góp được gì cho tương lai. Anh thay đổi công việc liên tục. Ở con người và suy nghĩa của anh, tôi không bao giờ nhìn thấy sự kiên định và quyết tâm. Anh ấy đi làm xa, lên thăm tôi, cầm cho tôi vài đồng bạc nhưng lần nào khi về cũng có cớ để lấy lại. Anh cũng chưa bao giờ chủ động hay giúp đỡ tôi chút gì cả. Mặc dù tôi không cần điều đó, nhưng tôi chỉ mong anh làm được điều gì đó để tôi thấy an tâm và có niềm tin hơn về anh.
Anh ấy khiến tôi buồn và lo lắng rất nhiều. Thật sự tôi thấy mình rất mệt mỏi khi cố gắng làm hết sức để níu giữ tình yêu của mình. Tôi không muốn mình dẫm theo vết xe đổ của mẹ. Tôi sợ mình lại có một gia đình không hạnh phúc khi lấy phải người chồng bất tài.
Tôi đã nói chia tay nhiều lần với anh nhưng không dứt khoát được, có lẽ vì tôi thấy cô đơn trống vắng khi một mình. Có nhiều người theo đuổi tôi nhưng tôi không thấy có tình cảm với ai cả. Tôi muốn dứt khoát mối tình này và cho người khác cơ hội cũng như tôi cho bản thân mình cơ hội vậy. Nhưng sao khó khăn quá. Tôi phải làm sao đây?
Nguyễn My