Với Sandhya Nair, phần ký ức tuổi thơ đẹp đẽ là được nghe truyện cổ tích từ người mà cô gọi là Amma (tiếng Hindi, dùng để gọi mẹ) trước khi đi ngủ. Amma là gái mại dâm chuyển giới, sống kế bên gia đình Nair.
“Hàng đêm, khi mẹ làm việc, Amma cho tôi ăn và kể chuyện cho đến khi tôi chìm vào giấc mơ”, cô gái 23 tuổi, lớn lên ở Kamathipura - khu đèn đỏ lớn nhất thành phố Mumbai của Ấn Độ, nhớ lại.
Nair nghĩ Kamathipura là nơi an toàn. Có lần, một người đàn ông trông thấy Nair trong nhà thổ và ngã giá để ngủ với cô. Tất cả gái mại dâm ở đó lập tức xông vào bảo vệ cô gái. “Họ hét lên: ‘Đừng lại gần, cô ấy là con gái của chúng tôi’”.
Tuy nhiên, trong thế giới bên ngoài, cuộc sống quá đỗi khắc nghiệt với cô gái mang thân phận “con của gái mại dâm”.
Nair bị giáo viên ở trường hãm hiếp lần đầu khi mới 10 tuổi. Người này thường xuyên đánh đập Nair, nói điều này chẳng có gì sai trái vì mẹ cô là gái bán dâm. Khi Nair lớn lên, quấy rối tình dục, hãm hiếp và bắt nạt trở thành phần không thể thiếu trong đời sống học đường.
“Tôi từng ghét mẹ vì làm gái mại dâm và vì những hệ lụy tôi phải gánh chịu”, cô nói.
Sandhya Nair (thứ 4 từ trái sang) cùng với những người ở trung tâm Kranti tiến hành hoạt động phân phát thức ăn cho cư dân phố đèn đỏ giữa đại dịch. Ảnh: Sandhya Nair. |
Cho tới năm 2015, Nair tình cờ biết tới Kranti. Đây là trung tâm được điều hành bởi một tổ chức phi chính phủ ở Mumbai, chuyên hỗ trợ con gái của các lao động tình dục.
Nair là một trong số 20 người hiện sống tại trung tâm. Trong thời gian áp đặt lệnh phong tỏa nhằm ngăn chặn sự lây lan của dịch Covid-19, họ phân phát thực phẩm cho 3.000 người bán dâm ở Mumbai, đồng thời gây quỹ cho công tác cứu trợ bằng cách tổ chức các lớp học Zumba, thiền, yoga và nấu ăn trực tuyến.
Hoạt động bắt đầu từ khi trung tâm nhận được cuộc gọi cầu cứu từ một gái mại dâm sống ở phố đèn đỏ Kamathipura.
“Khi đến nhà thổ, chúng tôi nhận ra có rất nhiều người đang đói”, Nair nói.
Nhóm cũng nấu 200 suất ăn nóng mỗi ngày cho các công nhân thời vụ bị thất nghiệp vì đại dịch, cũng như bệnh nhân xuất viện mà không còn nơi nào để đi.
Nair và những người ở trung tâm hy vọng việc chia sẻ câu chuyện của chính mình có thể giúp xã hội hiểu rõ hơn về họ, đồng thời xóa bỏ sự kỳ thị xung quanh gái bán dâm và gia đình của họ.
Nhóm từng đi lưu diễn ở Mỹ và châu Âu, với một vở kịch nhằm nâng cao nhận thức và thay đổi định kiến về người bán dâm.
“Tôi mất vài năm mới hiểu được rằng đó không phải là lỗi của mẹ tôi. Bà ấy bị bán vào nhà thổ từ năm 14 tuổi và phải tiếp tục hành nghề để hỗ trợ 7 anh chị em của mình”, Nair nói.
Taniya Yadav phát thực phẩm cho người gặp khó khăn trong thời gian áp đặt lệnh phong tỏa ở Mumbai. Ảnh: Taniya Yadav. |
Theo cuộc khảo sát năm 2016 của UNAids, có gần 660.000 gái mại dâm ở Ấn Độ. Tuy nhiên, theo Tạp chí Nghiên cứu Giới tính Ấn Độ, việc xác định con số thực tế rất khó. Năm 2018, số lao động tình dục ở nước này ước tính tới 3 triệu người, trong đó, hơn 35% bị buôn bán ở độ tuổi vị thành niên.
Theo một chương trình phúc lợi được công bố bởi Thủ tướng Narendra Modi vào tháng 3, 200 triệu phụ nữ ở Ấn Độ được hưởng 500 rupee/tháng (6,66 USD) dưới dạng gói cứu trợ Covid-19. Tuy nhiên, do thiếu giấy tờ cần thiết và tài khoản ngân hàng, nhiều người bán dâm không thể nhận hỗ trợ.
Hàng trăm cá nhân và tổ chức trên khắp Ấn Độ đồng loạt ủng hộ những người gặp khó khăn trong việc nhận cứu trợ. Tuy nhiên, Nair cho biết nhiều người không dám đứng ra giúp đỡ gái mại dâm.
“Việc bước vào phố đèn đỏ, ngay cả để làm công tác cứu trợ, có thể là điều đáng xấu hổ đối với nhiều người. Ai muốn giúp đỡ gái bán dâm, những người bị coi là nỗi ô nhục của xã hội chứ?”, cô nói.
Taniya Yadav (23 tuổi), cô giáo dạy Zumba và thành viên ở trung tâm Kranti, cho biết: “Với gái mại dâm, mọi người chỉ có thái độ kỳ thị và bài trừ”.
Trước kia, Yadav từng đổ lỗi cho mẹ - vũ công quán bar và gái bán dâm - là ích kỷ và đối xử tệ bạc với con gái.
“Năm tôi 13 tuổi, mẹ bỏ tôi và em gái lại với người bạn đời bạo lực của bà ấy rồi biến mất. Suốt 3 năm, ông ta trút cơn thịnh nộ lên đầu tôi và cưỡng hiếp, đánh đập tôi thường xuyên. Tôi đã rất sợ hãi, bất lực và thấy như mình lặp lại cuộc đời của mẹ”, cô nói.
Năm 16 tuổi, Yadav chạy trốn khỏi nhà và bắt đầu cuộc sống ở Kranti. Sau nhiều năm trị liệu tâm lý, cô đã có thể tha thứ cho mẹ.
“Trong đơn đăng ký dự tuyển đại học, tôi đã điền thông tin nghề nghiệp của mẹ là gái mại dâm. Tôi không còn xấu hổ với điều đó nữa”, cô nói.