Vân Anh: ''Hãy để Lê Công Tuấn Anh được ngủ yên''
''Đó là mối tình đầu của tôi, năm tôi vừa bước qua ngưỡng cửa 18 tuổi. Chuyện đã qua lâu lắm rồi. Hãy để cho anh ấy được ngủ yên, gợi lại làm gì'', diễn viên Vân Anh tâm sự.
>>Bị đuổi việc chỉ vì yêu Lê Công Tuấn Anh
Như con ong cần mẫn, Vân Anh cứ lặng lẽ làm việc, đến nỗi có người tưởng chị đã bỏ nghề diễn. Cho đến khi chị xuất hiện một lèo trong các phim truyền hình và nhận huy chương bạc tại Hội diễn Sân khấu Chuyên nghiệp Toàn quốc vừa qua, người ta mới biết hóa ra chị vẫn còn nặng nghiệp Tổ lắm.
Không những thế, có thời gian Vân Anh còn phụ trách casting cho một số phim. Chị tâm sự, khi được Công ty Việt Cast mời làm giám đốc casting thì chị hơi choáng vì đây là một nghề quá mới mẻ.
Đi cast phim nhiều, nhưng giữ vai trò chủ chốt để tuyển chọn diễn viên thì chị chưa từng trải nghiệm. Nhưng ở vân Anh có một sự tự tin và ham học hỏi kỳ lạ. Dưới sự chỉ dẫn của sếp, chị đã đưa nhiều chiến lược hành động và vượt qua những bỡ ngỡ ban đầu không mấy khó khăn.
Vân Anh và sếp làm việc ăn ý đến nỗi mọi người tưởng đâu họ đã có gì với nhau. Thế nhưng, chị cho biết đó chỉ là tình cảm đặc biệt mang tính đồng nghiệp. Khi đang cast cho phim Cỏ đuôi gà, chị phải bỏ nửa chừng vì bận đóng phim Linh lan trắng.
Sau khi cast xong cho phim Chơi vơi (đạo diễn Bùi Thạc Chuyên), chị ngưng cộng tác với VietCast vì lịch diễn dần như kín mít. Chị còn được đạo diễn Bùi Tuấn Dũng mời phụ trách casting cho phim Nhiệm vụ đặc biệt.
![]() |
Đến nay, Vân Anh vẫn còn tiếc vì không có tư cách pháp nhân của một công ty, nên chị đã bỏ lỡ cơ hội lớn hãng phim Hà Nội dành cho mình: làm giám đốc casting cho một đoàn phim của Mỹ sang Việt Nam.
Xong Hội diễn sân khấu Chuyên nghiệp Toàn quốc, giọng của Vân Anh vẫn còn hơi khàn sau mấy ngày bị tắt tiếng. Đó là hậu quả của những tháng ngày làm việc quá sức: hai phim song song và những vở kịch trên sân khấu kịch Hồng Vân.
Vân Anh cảm thán: “Không biết có phải con gái tuổi rồng cực trí và lận đận không nhỉ? Hầu như tôi chưa thấy việc gì đến với mình suôn sẻ cả, nhất là chuyện tình cảm. Ước gì tôi được trở về tuổi thơ bình lặng”.
- Chị thường ao ước được trở về “dòng sông tuổi thơ”. Chắc cuộc sống của chị lúc còn bé đầy đủ, sung túc?
- Bố người Huế, mẹ Hà Nội. Bốn tuổi, tôi theo gia đình vào Sài Gòn. Tính tôi bình dị từ nhỏ, tuổi thơ không nhuốm màu vật chất chút nào, vì bố mẹ đều là công nhân viên chức, sống rất bình thường, đủ ăn là quý lắm rồi.
Từ mẫu giáo đến lớp chín, ngày nào tôi cũng đi bộ từ nhà đến trường Phú Thọ, dài hơn 1 km. Năm lớp một, tôi được học bổng con nhà nghèo học giỏi. Tôi còn nhỏ nhưng tôi đã mơ hồ ý thức được sự cực khổ của bố mẹ.
Tôi không có đồ đẹp, mẹ mặc cho gì mặc nấy, thấy bạn có cái gì mà mình không có cũng không thèm thuồng, không thắc mắc tại sao mình chẳng được như người ta, không bon chen, không đua đòi, không bận tâm về sự giàu nghèo.
Mọi việc trôi qua trước mắt tôi thật bình thường, đến khi bước vào đời năm 20 tuổi, tôi mới cảm nhận cuộc sống xung quanh, mới biết phải có tiền mới được ăn ngon mặc đẹp, mới làm được mọi thứ. Gia đình người ta được đi nước ngoài, thưởng thức những món ăn ngon vật lạ, sao bố mẹ mình không được như vậy? Thế nên, tôi cố gắng làm việc để kiếm tiền nhiều hơn.
Mỗi lần nghe bạn bè kể đưa bố mẹ đi du lịch, tôi lại thấy nhói lòng, nên càng phải cố gắng nữa để có thể dắt mẹ đi đây đó. Bây giờ, bố ốm nằm một chỗ, mẹ cũng đã 71 tuổi rồi còn gì. Đợi đến bao giờ mới lo được cho mẹ?
Nhiều lúc, biết chỗ nào có món ngon, tôi tranh thủ đưa mẹ đến đó hoặc tìm trong sách, học cách nấu nướng để hôm nào rảnh, tranh thủ đi chợ, tự tay nấu cho mẹ ăn. Từ khi vào đời, tôi mới mở rộng tầm nhìn và thấy mọi thứ đến với mình đều không suôn sẻ, từ chuyện nghề nghiệp đến tình cảm.
![]() |
Ngỡ đã khép lòng sau mối tình đầu
Thời hạnh phúc nhất của Vân Anh là khi chị còn đi học. Cấp I: học sinh xuất sắc. Cấp II: học sinh giỏi. Lên cấp III, vì mải mê hoạt động văn nghệ nên chỉ đạt được danh hiệu học sinh tiên tiến. Chị được bầu làm lớp phó văn thể mỹ, viết kịch bản, dàn dựng, biên đạo múa, biên tập chương trình, thi cấp quận và được giải. Thấy Vân Anh năng nổ, có thiên khiếu, thầy tổng phụ trách giới thiệu chị vào sinh hoạt tại Nhà thiếu nhi quận 11, rồi chị Thu Lan (đội kịch) khuyến khích thi vào trường Cao đẳng Văn hóa nghệ thuật (Nam Quốc Cang, Q.1, Tp. HCM).
- Được biết chị từng đỗ thủ khoa khi thi vào trường Cao đẳng Văn hóa Nghệ thuật, thế nhưng gia đình lại không cho theo nghề diễn. Có vẻ như bước đầu chị đã không may mắn lắm!
- Lúc đó tôi mê lắm và phải đấu tranh, khóc lóc dữ dội, cuối cùng mới thuyết phục được bố cho theo học sau khi hứa hoàn thành tốt chương trình cấp III. Trong suốt thời gian này, tôi chỉ biết học, không có thời gian đóng phim như mấy anh chị cùng lớp vì phải học song song hai trường (trường cấp III và trường nghệ thuật). Suốt ba năm học nghệ thuật, tôi luôn cố gắng để giành học bổng để bớt gánh nặng cho gia đình.
Vào nghề năm 20 tuổi, con đường tôi đi chưa bao giờ trải thảm đỏ mà đầy chông gai và nước mắt. Trong khi các bạn đồng lứa thì chỉ cần đi một bước là đến đỉnh điểm, mình phải đi năm, mười bước. Không có ai ở bên cạnh để giúp đỡ, tôi khóc nhiều hơn cười, nước mắt thường đi trước nụ cười.
Nhiều khi nghĩ lại, tôi cảm thấy buồn. Sao mình không may mắn như các bạn, không ai chỉ bảo mình đi hướng nào tốt hơn? Rồi tự an ủi, biết đâu nhờ những tháng ngày xương máu đó mà mình vững vàng có kinh nghiệm hơn trong từng vai diễn.
Tốt nghiệp, bơ vơ chưa biết về đâu, tôi được thầy Phương Lịch đưa vào nhóm múa ABC. Thầy dạy từ những động tác cơ bản nhất để tôi trở thành thành viên của nhóm.
Thời gian sau, nghe lời chị Thu Lan, tôi nộp đơn xin gia nhập Đoàn kịch Thành phố của thầy Trần Ngọc Giàu. Trong mắt tôi lúc bấy giờ, được làm diễn viên cho Đoàn kịch Thành phố là một sự kiện “kinh khủng” lắm.
Năm 1995, đoàn có chương trình biểu diễn một tháng ở Nhà hát Tuổi trẻ (Hà Nội). Chị Trịnh Kim Chi bận đi Mỹ nên tôi được đóng thay trong vở Vụ ăn trộm trứng gà. Tại đây, con tim tôi đã mở ngỏ lần đầu.
![]() |
- Ý chị muốn nói về con đường tình đã qua? Dường như Vân Anh khá kín tiếng về chuyện riêng tư. Tại sao đã đến khi có người “nói hộ” mình, chị mới chịu lên tiếng?
- Bạn muốn nhắc đến chuyện tôi và anh Lê Công chăng? Thường những chuyện buồn, tôi chỉ lặng lẽ gặm nhấm một mình.
Đó là mối tình đầu của tôi, năm tôi vừa bước qua ngưỡng cửa 18 tuổi. Chuyện đã qua lâu lắm rồi. Hãy để cho anh ấy được ngủ yên, gợi lại làm gì. Đi thanh minh này nọ càng không phải tính cách của tôi.
Vất vả trong nghề không làm tôi mệt mỏi bằng lời ong tiếng ve, những lời thêu dệt về mình. Tôi buồn bực, than thở với một người bạn, không ngờ người ấy đưa lên báo. Tôi giận bạn tôi lắm (người ấy sau đó giải thích rằng không muốn mọi người hiểu sai về chuyện của tôi).
Và không ngờ, nhờ bài báo đó, tôi nhận được rất nhiều sự đồng cảm và sự chia sẻ, không chỉ của các anh chị đồng nghiệp mà còn của nhiều khán giả khắp nơi. Điều đó càng giúp tôi tin rằng chỉ cần mình sống tốt, làm đúng, rồi mọi người sẽ hiểu mình thôi.
Sau mối tình đầu, tôi không nghĩ mình sẽ gặp được người đàn ông nào có thể yêu. Số tôi cũng “đào hoa”, được nhiều người thương yêu. Nhưng khi nghe họ tỏ tình, con tim tôi chợt lạnh băng, không có cảm xúc. Đến nỗi có lời đồn cho rằng tôi bị lãnh cảm, bị “les” nhưng mình là ai, mình biết!
Bảy năm sau, tôi mới yêu lần thứ hai, một người “ngoại đạo”, không dính dáng gì đến nghệ thuật. Anh ấy làm kinh doanh, Có thể nói đây là mối tình lớn nhưng khá ngắn ngủi vì chỉ một năm sau, chúng tôi chia tay.
![]() |
- Chị nói khó yêu ai, sao đã yêu mà không giữ chặt tình yêu đó?
- Thật ra, chúng tôi đã tính đến chuyện kết hôn. Nhưng rồi tôi phát hiện ra những dị biệt về cách sống. Anh ấy có thể sợ mất mọi thứ nhưng không sợ mất tôi. Sau một thời gian đắn đo, tôi quyết định chia tay.
Anh ấy cũng không ngờ lý trí của tôi lại mạnh hơn tình cảm. Lần đó, tôi đã trút cạn những gì mình muốn nói như chưa bao giờ được nói. Tôi biết mình sẽ rất đau khổ vì quyết định này, nhưng thà một lần đau một lần, còn hơn phải chịu đựng nhau suốt đời.
Khi yêu, tôi sống trọn vẹn cho con tim. Nhưng dường như trong chuyện tình cảm, tôi luôn là người nói lời dứt khoát trước. Dù phải ra đi trong nước mắt, đau thương, tôi vẫn sẵn sàng chấp nhận hy sinh để cho người đã từng bên cạnh mình được hạnh phúc hơn.
- Có khi nào chị sợ những trắc trở, bất hạnh của vai diễn vận vào mình?
- Buồn chuyện đời riêng, bất giác tôi liên tưởng đến những nhân vật mình thể hiện trong phim cũng như trên sân khấu, cũng chưa bao giờ được hạnh phúc trọn vẹn. Không hiểu tại sao các đạo diễn thường giao cho tôi những vai nội tâm, số phận éo le, khắc nghiệt, đầy nước mắt, dù đó là những vai hay, nặng ký.
Mỹ trong Tam nam vẫn phú, tuy có hậu tốt như khán giả thường mong muốn, nhưng ngay từ đầu phim đã ly dị chồng, rồi phải trải qua những chuỗi ngày đau khổ. Hay Hoàng Dung trong vở Nỏ thần, biết mình là kẻ đến sau, hiểu con tim Trọng Thủy không dành cho mình nên cuối cùng, cô cũng hy sinh vì tình yêu để Trọng Thủy đi tìm Mỵ Châu.
Thế nhưng, nhân vật trong phim cho dù gặp trắc trở vẫn mạnh mẽ, đau khổ mà không bi lụy. Đó là điểm giống tôi nhất. Tôi thích tuýp phụ nữ yêu và sống thật lòng nên càng không sợ số phận của nhân vật ảnh hưởng đến cuộc sống. Tôi nghĩ được hay mất là do mình, số phận chỉ quyết định 50%.
![]() |
Vân Anh trong ngày vui của Ốc Thanh Vân |
- Chị định “khóa cửa” con tim mình đến bao giờ?
- Cách đây vài năm, tâm trạng tôi mới bình thường trở lại. Tôi quen một người. Anh ấy đã chinh phục tôi dần dần bằng chính tính cách và con người anh.
Tôi thực sự bất ngờ vì không nghĩ đời mình lại gặp được một người có thể cảm thông, chia sẻ ngoài sức tưởng tượng. Tôi cũng không nghĩ trên đời này còn có người mang những đức tính mình mong muốn.
Anh cũng là khán giả của tôi, đã xem nhiều phim tôi đóng. Chúng tôi khám phá nhau từng ngày, phát hiện mình có nhiều điểm giống nhau. Đi lên từ hai bàn tay trắng, tự lập từ khi mới vào đời nên mọi thay đổi trong cuộc sống, tôi đều làm theo ý mình. Và chúng tôi gặp nhau ở những điểm chung ấy.
- Có nghĩa lần này chị đã chịu lên xe hoa?
- Tôi thấy hạnh phúc đến với mình, tôi muốn giữ thật chặt. Những ai chưa bao giờ mất mát có lẽ không nhận ra đâu là điều quan trọng trong cuộc sống. Tôi trân trọng từ những cái nhỏ nhất. Trên đời này không có gì tự nhiên mà có, nếu không được tạo dựng và gìn giữ. Tình yêu cũng vậy.
Chúng tôi chưa xác định ngày thành hôn, nhưng có thể nói, chúng tôi đang rất hạnh phúc trong tình yêu. Như tôi đã nói, còn có 50% số phận nữa mà.
- Chị đang nặng gánh gia đình, Nếu lấy chồng, anh ấy muốn ra riêng hoặc về ở nhà chồng, chị tính sao?
- Tôi nghĩ mình vẫn có thể lo cho bố mẹ như bình thường, nếu được sống cùng bố mẹ thì càng tốt. Tôi đã đủ chững chạc và tự tin để biết rằng người mình chọn không bảo thủ hay ích kỷ đến mức không yêu gia đình mình.
Không chỉ khó yêu mà còn ít bạn bè
Vân Anh không có nhiều bạn bè. Nhưng một khi đã là bạn thân của chị, tình bạn này rất gắn gó keo sơn.
Chị có ba người bạn chí cốt, tuy khác nghề nhưng thân nhau từ nhỏ: hai người từ thời cấp 1, một người từ năm lớp sáu. Cả ba đều là những “diễn viên” chính, phụ trong những vở kịch ngày xưa chị dàn dựng.
Năm cấp II, họ nổi tiếng khắp trường với biệt danh “Tứ quái Sài Gòn”, không phải vì cá biệt mà quậy theo kiểu học trò và tất cả đều học giỏi.
Cho đến nay, hàng tháng “Tứ quái Sài Gòn” vẫn hẹn gặp nhau một lần. Ba người đã có gia đình. Tự dưng, chưa chồng mà Vân Anh được làm mẹ bốn nhóc tì của bạn mình.
Mỗi lần hội bạn giục lấy chồng, chị hăm: “Tụi bây nhấc đến chuyện đó, tao không gặp nữa. Tao đã có bốn đứa con rồi, chồng con làm chi nữa”.
Bạn thân trong nghề của chị chỉ có Quốc Thái. Hai người chơi chung ngoài đời sống và đóng chung khá nhiều vở kịch. Ngoài ra, cả hai còn cùng quay 33 chương trình Làm cha làm mẹ (Đài truyền hình Long An), đến nỗi không ít khán giả nghĩ rằng đó là chuyện đời thật của hai người.
Không chỉ khán giả, dân trong nghề cũng ngờ hai người “bồ” nhau, còn hỏi người nhà của Vân Anh: “Họ có gì với nhau hay không?”.
Chồng hụt!
Trên phim ảnh, Vân Anh có duyên với diễn viên Huỳnh Anh Tuấn nhất. Chị từng yêu đơn phương anh trong phim Hoa dã quỳ, làm vợ rồi ly dị trong Hạnh phúc mong manh, suýt làm vợ trong Ký ức mong manh (vai này sau do Đinh Y Nhung đóng), đến Tam nam vẫn phú, thì được anh Huỳnh Anh Tuấn theo đuổi. Nếu nhận lời làm Cô nàng bất đắc dĩ thì chị đã đóng cặp với anh thêm lần nữa.
Ngoài ra, hai lần Vân Anh suýt trở thành bà xã của Quyền Linh. Lần đầu với phim Hạnh phúc mong manh, Quyền Linh từ chối vì không thu xếp được thời gian. Lần thứ hai, anh nhận vai Toàn, chồng của Mỹ trong Tam nam vẫn phú. Hai người đã đi chụp ảnh cưới. Mọi việc xong xuôi, cuối cùng Quyền Linh phải trả vai do quá bận.
Sau nhiều đợt “tuyển phu” cho Vân Anh, đạo diễn Quang Hưng mới chọn được nam diễn viên Tấn Hưng. Chị cười, nói nửa đùa, nửa thật: “Thấy không, ngay cả lấy chồng trên phim mà cũng bị trục trặc”.
Thành danh từ sự phấn đấu của bản thân, ham tìm tòi, học hỏi nên Vân Anh không ngại gian khó. Chị đã trải qua nhiều sân khấu kịch, từ Đoàn kịch Thành phố đến Nhà hát Hòa Bình, sân khấu nhỏ 5B và trụ lại Sân khấu kịch Hồng Vân.
Hơn 8 năm qua, dù dám nhận vai chính hay vai phụ trong các phim, Vân Anh đều tâm nguyện phải luôn giữ uy tín và đạo đức của một người nghệ sỹ. Vào vai cô thiếu tá công an trong Nhiệm vụ đặc biệt là một hạnh phúc lớn đối với cô vì chị rất thích xem phim hình sự săn bắt cướp và thần tượng hình ảnh người công an xả thân giữ anh ninh trật tự cho xã hội.
Đảm nhận vai này, chị từng bị ngã giập đầu gối trong một cảnh bay lên đá bóng. Ngoài ra trong quá trình tập vũ đạo cho vở Nỏ thần, Vân Anh mất ăn, mất ngủ và mất luôn giọng nói, cứ tưởng phải bỏ vai.
Có thấy chị khóc vì nói không ra tiếng, trăn trở vì một cảnh quay nào đó chưa vừa ý, mới hiểu chị yêu nghề đến mức nào. Và lúc đó, người ta mới biết vì sao chạy như con thoi giữa đóng phim, diễn kịch vào bệnh viện chăm sóc bố, nhiều lần đuối sức, suýt ngã quỵ, chị vẫn có thể khóc, cười tận xương tận tủy với các nhân vật. Trên sân khấu, trong trường quay hay ngoài đời, Vân Anh vẫn luôn nhiệt thành như thế.
Theo Thế Giới Văn Hóa