Viết cho tan nỗi nhớ
Bạn bè bảo là quên đi, quên cái người ấy đi, nhưng làm sao mà quên được dù họ chỉ là người dưng. Trước khi là người thương, họ là người dưng, và sau khi là người thương họ cũng chỉ là người dưng.
Mấy hôm nay lại nhớ về một người, cái số điện thoại không bao giờ lưu nhưng chưa bao giờ thoát khỏi đầu mình kể từ khi nó chui vào. Có những khi muốn nhìn, muốn gặp, nhưng rồi lại chẳng dám. Vì cớ gì ư? Vì kiêu ngạo của một cô gái hay vì....
Cái sự nhớ, dường như là bất tận, ngay cả trong giấc ngủ, nó xuất hiện ngay cả khi vô tình có ai đó nhắc đến cái tên trùng với tên của người khác, hay chỉ một chi tiết nào đó có liên quan thôi là lại nhớ. Nhiều khi, cũng không hiểu vì sao lại nhớ đến vậy. Mặc dù đúng là mình đã bị" tình phụ", đúng là lòng tự trọng bị đánh cho tả tơi, nhưng rồi ... khi cơn giận dữ qua đi, lòng lắng lại và lại nhớ. Phải chăng là vì cái nỗi khắc khoải chờ mong chừng ấy tháng đã khiến ta không thể nào quên một người - một người đã là người dưng.
Có nhiều khi cũng muốn tự minh oan cho những hiểu lầm của người ta đối với mình, nhưng rồi lại thấy chẳng cần thiết nữa. Đơn giản là họ không thương mình thì mọi cố gắng của mình cũng chỉ là vô ích. Nhưng để học chấp nhận cũng là cả một vấn đề, chấp nhận rằng người đó bỗng không thương mình, chấp nhận rằng người đó không phải như mình vẫn từng biết. Thật là khó khăn! Có lẽ vì thế mà vẫn không thể quên chăng? Có đôi khi sự tức giận khiến cho mình mất bình tĩnh, muốn trở lại và khuấy động cuộc sống của người đã là người dưng, nhưng rồi, mình lại tự nhủ: "Thôi, đừng làm vậy. Khi nào nhớ thì viết ra, đừng khuấy động để rồi lòng tự trọng lại bị đập tả tơi lần nữa". Uh, nhớ thì vào đây và viết vài dòng vậy. Viết cho đến khi nào nỗi nhớ tan biến đi.
Theo Phương Quỳnh (Zing Me)