Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Việt Trinh: 'Người ta nói tôi là les'

"Tuy cách nhau tới 15 tuổi, nhưng tôi với chị Châu Thổ gắn bó như hình với bóng", nữ đạo diễn "Trở về" chia sẻ về mối quan hệ gây tò mò giữa cô với nhà biên kịch.

Việt Trinh: 'Người ta nói tôi là les'

"Tuy cách nhau tới 15 tuổi, nhưng tôi với chị Châu Thổ gắn bó như hình với bóng", nữ đạo diễn "Trở về" chia sẻ về mối quan hệ gây tò mò giữa cô với nhà biên kịch.

>> Việt Trinh qua Lào chọn bối cảnh cho phim mới
>> Việt Trinh tươi tắn với sắc cam

Từng tụt dốc vì chứng "bệnh ngôi sao"

- Trong thời buổi công nghệ lăng xê phát triển rầm rộ, người ta bảo sự thành công của một ngôi sao không thể thiếu những "ông bầu". Còn thời của chị thì sao?

- Mỗi thời sẽ có cái lợi và bất lợi riêng. Vì công nghệ lăng xê vốn xa lạ với thời chúng tôi, nên anh Lý Hùng, chị Diễm Hương, sau tôi có Y Phụng, đều phát triển dựa trên thực lực là chủ yếu. Khác với hiện tại, phim được sản xuất quá nhiều nên diễn viên trẻ chưa đóng vai phụ đã được lên vai chính. Tôi thấy thật uổng khi có bạn vừa nổi tiếng được 2 năm, rồi mất tích đột ngột. Vì thế tôi nghĩ, nếu ai đã định hình được tên tuổi trong nghề, nên cố gắng trau chuốt, đừng đánh mất mà phí.

Thật ra tuy chẳng có ông bầu nào, nhưng tôi lại muốn cảm ơn rất nhiều người. Đó là cố nhạc sĩ Hồng Khắc Đào - người đã cho tôi những vai quần chúng khi tôi còn đang học trường Điện ảnh. Lúc đó, anh thấy mặt mũi tôi sáng sủa, diễn được. Sau này anh giới thiệu tôi đã đóng vai phục vụ, dâng nước bên cạnh anh Lý Hùng, chị Diễm Hương. Tuy là vai tỳ nữ nhưng đâu phải ai cũng được hân hạnh này.

Khi đã thành công với phim Ngọc trong đá của đạo diễn Trần Cảnh Đôn, tôi ngông lắm. Lúc đó anh Đôn la mắng và giận tôi nhiều. Giờ tôi làm đạo diễn mới hiểu được tâm lý của anh thời đó. Tôi mang ơn anh rất nhiều.

Đến phim Xương rồng đen năm 1997, tôi được công nhận là diễn viên có nghề, đóng nhiều phim nhựa là thời điểm tôi bắt đầu trượt dài. Tôi có dấu hiệu chảnh chọe, thích đi trễ về sớm, nên các đạo diễn ngán mời. Thậm chí, khi lên cast phim Người đẹp Tây Đô của Lê Cung Bắc, chú Phạm Khắc và Nguyễn Hồ tuy thích nhưng cũng ngại giới thiệu vì sợ "bệnh ngôi sao" của tôi. Khi biết chuyện, tôi khóc rất nhiều và hứa từ nay sẽ thay đổi. Tôi đã làm đúng lời hứa, chính anh Lê Cung Bắc đã sinh ra tôi lần thứ hai.

- Chính xác là từ khi nào chị bị mắc chứng "bệnh ngôi sao" trầm trọng?

- Khoảng từ năm 1993, tôi đã có dấu hiệu mắc "bệnh ngôi sao". Bây giờ, tôi không biện hộ nữa, ngược lại, tôi sẽ chấp nhận chia sẻ hết với mọi người. Lúc đó, mỗi khi vô bàn tiệc là tôi chẳng quan tâm đàn anh, đàn chị là gì. Ai chào, tôi cười lại, còn không tôi mặc kệ. Tôi đã bị ghét vì cái tính chảnh chọe. Bây giờ tôi hối hận lắm. Nếu không thức tỉnh sớm, chắc tôi không biết mình sẽ đi về đâu.

- Chị có thể chia sẻ cảm giác của "bệnh" này?

- Một cảm giác đã lắm! Tôi cứ tự tin nghĩ rằng, mình từ một diễn viên chuyên đóng vai quần chúng, nay trở thành ngôi sao, cần coi ai ra gì. Tôi từng có suy nghĩ rất lố bịch và nông cạn. Sau này nghĩ lại, tôi thấy sao đầu óc mình lúc đó ngắn quá, cứ thích chảnh chọe, sống mà không thích nhìn ai.

May mắn, tôi đã nhận thức được sự thật. Thật ra, thay đổi chứng bệnh này không dễ, nên có thời gian tôi đã tuột dốc. Người ta quá ngán với một Việt Trinh mắc "bệnh ngôi sao" nên có lúc chẳng ai mời tôi. Tôi rơi vào cô đơn, nhưng tôi không cố giữ thời vàng son vì biết rằng "tre già măng mọc" là quy luật. Tôi buồn và mắc cỡ với bản thân.

Mãi đến năm 1997, khi đóng phim Người đẹp Tây Đô, tôi mới hứa là sẽ thay đổi. Tôi tự soi vào mình. Tôi cũng chưa bao giờ ghanh tỵ với những đàn anh, đàn chị như Lý Hùng, Diễm Hương hay Lê Tuấn Anh vì họ coi tôi như em út, ai cũng thương và nhường nhịn tôi. Có một sự thật rằng, thời đó tôi cũng sân si dữ lắm. Thấy ai đi xe đẹp, đạt giải thưởng là tôi ganh tỵ. Từ năm 2003, tôi hứa sẽ không ganh tỵ với bất kỳ ai. Mấy năm nay tôi sống rất khỏe khi dẹp được cái tính xấu này.

- Chú Phạm Khắc đã nói điều gì để cảm hóa được con người chảnh chọe, thích sân si trong chị?

- Chú bảo, tôi làm gì thì làm nhưng phải hiểu rằng sự thành công của tôi không phải riêng tôi tạo ra. Tại sao tôi lại không biết ơn những người đã giúp mình nổi tiếng. Sống mà biết đồng cam cộng khổ, thì giá trị con người mới nâng lên, nếu ngược lại, mình sẽ thất bại.

Bây giờ, tôi muốn nói lời xin lỗi rất nhiều đến những vị đạo diễn từng làm việc với tôi trước đây.

Chưa vụ lợi trong tình yêu!

- Sai lầm lớn nhất cuộc đời của chị đến giờ này là gì?

- Là tính kiêu căng và vẻ háo thắng khi tôi đứng trên vinh quang nghề nghiệp. Đúng là sai một ly, đi một dặm. Vì tôi đã quá kiêu căng khi trở thành một ngôi sao, nên tôi phải hứng bao chuyện khốn đốn. Giờ tôi nghĩ đó chỉ là quy luật nhân quả. Có thể người ta nghĩ những lời tôi nói ra có vẻ hơi đạo đức giả, nhưng thật sự ở hiện tại, nếu trong một ngày tôi có làm điều gì sai với lương tâm là tôi luôn đứng trước Phật mỗi buổi tối để sám hối, trước khi đi ngủ.

- Trong chuyện tình cảm, chị cũng từng trải qua nhiều biến cố. Vậy chị có sai lầm cuộc đời nào liên quan đến chuyện tình cảm?

- Không, đến giờ phút này, có một điều tôi cảm thấy vui và hạnh phúc đó là những người tôi yêu, họ chưa bao giờ nói tôi làm gì xấu và không tốt đối với họ. Thật ra, chỉ khi nào người trong cuộc nói thì mình mới tin. Trong tình yêu, tôi không bao giờ muốn mình được, còn người khác thiệt thòi.

Trước đây, việc nói ra lời xin lỗi là điều xa xỉ đối với tôi, nhưng giờ tôi biết nói lời xin lỗi. Tôi quan niệm, mình cho đời, đời sẽ cho mình. Ngày trước, lúc nào tôi cũng muốn nhận, nhưng giờ tôi cứ cho trước, còn nhận được bao nhiêu thì nhận.

- Trong chuyện tình yêu, chị nhận được hay đã cho nhiều hơn?

- Để tính cụ thể cho hay nhận nhiều trong tình cảm là khó. Vì khi yêu thật, ai cũng muốn hy sinh cho người mình yêu, trừ khi yêu vì vụ lời. Tôi chưa từng vụ lợi người đàn ông đến với mình. Tôi nghĩ, yêu thật lòng thì hãy đến với nhau. Bởi thế, những người đã chia tay tôi, họ không buồn, ngược lại, có người đang là bạn của tôi, không phải là kẻ thù.

- Chị từng phải trải qua những năm tháng ở ẩn, tránh xa sự đời và giới showbiz hào nhoáng. Đó phải chăng là cái giá phải trả cho những sai lầm chị đã gây ra?

- Đó có phải là cái giá phải trả hay không, tôi nghĩ cứ để thời gian trả lời. Riêng tôi nghĩ đó là lúc mình nên soi rọi lại bản thân để đến nơi yên bình. Tôi không tu tập mà chỉ tu sửa. Tôi có đọc cuốn kinh Phật mang tên Lương hoàng sám và biết đâu là tội lỗi rõ ràng. Tôi thích nhất lời Phật dạy rằng, mình đừng bao giờ đi chê người khác làm việc thiện nhỏ và ít quá, vì khi đó mình sẽ không làm được việc thiện lớn. Tôi từng suy nghĩ đi làm từ thiện để mình có lợi, có phước nhưng sau nhiều lần đi từ thiện, tôi đã thương những số phận bất hạnh thật sự.

Đã hơn 3 năm chẳng yêu ai

- Mỗi ngày nhìn mình qua gương, chị trông thấy điều gì?

- Một người đàn bà già dặn hơn. Bởi thế bạn bè mới nói trông tôi như bà cụ non 60 tuổi dù tôi chỉ đang ở tuổi 40. Thật ra, điều thay đổi nhiều nhất chính là ánh mắt của tôi. Nó đã đỡ buồn hơn trước. Được mọi người khen trẻ, tôi không thích bằng khen ánh mắt nhìn đỡ buồn.  Trước đây, ngoại hình tôi nhìn hấp dẫn, tròn trịa nhưng mắt rất buồn. Giờ nhìn mắt không buồn, tôi hạnh phúc vì cái tâm đã thay đổi.

- Người phụ nữ đang yêu thường có đôi mắt tươi tỉnh. Chị cũng thế chứ?

- Với người khác có lẽ đúng, nhưng riêng tôi nói thật, trong thời điểm này tôi không có người yêu đâu (Cười).

- Từ khi nào chị không còn biết rung động trước đàn ông nữa?

- Tôi cũng có rung động nhưng chỉ thương mà không tơ vương. Khi tình cảm đến, tôi cũng tìm hiểu, nhưng tìm hiểu theo kiểu trai gái thì không. Tôi luôn biết kiềm chế để giữ tình cảm đó ở mức tình bạn và đóng cửa trái tim kịp thời.

Hiện tại, tôi có người đàn ông đẹp trai bên cạnh, không bao giờ phản bội tên là Nhân rồi, nên tình thương có bao nhiêu tôi dành hết cho con trai. Nhà biên kịch Châu Thổ thấy tôi cứ tươi cười ôm con chơi, ai rủ đi chơi cũng từ chối, miệng không ngừng hát hò um sùm nên nghĩ tôi có vấn đề về giới tính (Cười).

Trước đây không có người yêu, tôi cảm thấy buồn vì người ta có đôi có cặp còn mình thì không. Nhưng giờ đã tuổi 40, hỷ nộ ái ố đã có nhiều nên tôi chẳng dám đưa đầu vô cái gông tình yêu. Từ khi có bé Nhân đến nay hơn 3 năm, tôi chẳng yêu ai.

- Vậy hiện tại chị đang cần một tri kỷ nhiều hơn là một tình yêu đích thực?

- Tôi chỉ cần người bạn làm nghệ thuật như chị Châu thôi. Thật ra hai chị em tôi còn thân hơn cả người yêu.

- Cứ gắn bó với nhà biên kịch Châu Thổ như hình với bóng, chị không sợ người ta đồn Việt Trinh bị les sao?

- (Cười lớn) Chúng tôi thường xuyên bị bạn bè thắc mắc: "Ê, có khi nào mày với chị Châu Thổ là ô môi hay không mà sao cứ dính với nhau hoài vậy?". Khi nghe hỏi thế, tôi cười ngất bảo: "Nếu là ô môi, tôi sẽ kiếm một cô trẻ đẹp hơn chứ dại gì yêu chị Châu Thổ". (Cười).

Thật ra chị Châu Thổ vốn cũng đào hoa, hay thăng hoa trong tình yêu lắm, nên có anh Việt kiều Mỹ kia rất thích. Một hôm anh chàng đó hỏi chị Châu Thổ rằng: "Ủa, em với cô Việt Trinh đó có gì với nhau hay không mà sao cứ đi chung hoài?". Chị bảo: "Nếu có thì sao?". Thế là anh Việt kiều Mỹ hỏi tiếp: "Vậy ai là chồng, ai là vợ?". Trời ơi, tôi ngất mất khi nghe chị Châu Thổ kể lại: "Nhỏ Việt Trinh là chồng vì nó manly quá!".

Còn mấy hôm nay lo chuẩn bị cho Trở về 2 nên hai chị em cũng thường xuyên bốc điện thoại để hẹn nói chuyện. Thật ra, chúng tôi gắn bó không phải vì làm phim chung, chúng tôi thân nhau từ năm 1997 đến giờ. Chị Châu Thổ chính là người đã dạy tôi chuyện đời. Thời gian tôi gặp sự cố, chị là người bên cạnh động viên. Cả hai chị em có điểm chung là đều đến với đạo Phật.

- Chị có đang cố gắng cùng nhà biên kịch Châu Thổ trở thành một "cặp bài trùng" trong giới showbiz?

- Có không muốn cũng không được, vì chúng tôi hiểu nhau khủng khiếp. Đọc kịch bản của chị ấy, tôi có cảm giác như chị ấy sinh con ra cho mình nuôi.

- Vậy nếu không có nhà biên kịch Châu Thổ, chị sẽ ra sao?

- Tôi nghĩ showbiz Việt sẽ không có một đạo diễn Việt Trinh.

Theo Vietnamnet

Theo Vietnamnet

Bạn có thể quan tâm