Ngày còn bé, tôi luôn mơ ước sau này lớn lên sẽ làm cô giáo. Ước mơ đó luôn là động lực để tôi phấn đấu, rèn luyện và học tập. Thời ấy, khi thi đại học, chúng tôi được phép chọn bất cứ trường nào, miễn là ngày thi không trùng nhau. Trường đầu tiên tôi đăng ký là Đại học sư phạm I Hà Nội.
Nhưng đến khi có giấy báo điểm đỗ vào các trường và đứng trước sự lựa chọn nghiêm túc về nghề nghiệp cho tương lai, tôi lại không dám chọn sư phạm. Sau nhiều đêm trăn trở, tôi tự thấy rằng mình không đủ điều kiện để làm cô giáo, bởi không đủ kiên nhẫn và không đủ yêu thương.
Khi hai con bắt đầu đi học, tôi cũng khá lo lắng. Với tôi, khi một đứa trẻ bước chân vào lớp một, điều con cần trước hết chưa phải là kiến thức, mà là sự quan tâm, yêu thương của thầy cô giáo.
Cô giáo tát hàng loạt học sinh ở Hải Phòng và nhiều vụ khác vừa qua chỉ được phát hiện khi sự việc vỡ lở hoặc do may mắn phát hiện kịp thời. |
Yêu thương trong môi trường sư phạm rất cần cho một đứa trẻ. Đó không chỉ là mong muốn của riêng tôi mà là của hầu hết bậc làm cha mẹ khi gửi gắm con cho nhà trường, trước khi con mình được học kiến thức. Khi một đứa trẻ được thầy cô yêu thương, nó tự tin và có thể làm được nhiều thứ ngoài sự mong đợi của thầy cô, gia đình.
Khi con tôi bắt đầu đi học, cháu khá nhút nhát. Con tham gia đội văn nghệ là điều không tưởng, nhất là môn cần phải có sự mạnh dạn hay có chút năng khiếu. Đội văn nghệ của các lớp cơ bản cũng được chọn trên tiêu chí ấy và mỗi lớp cũng chỉ tối đa mươi bạn.
Nhưng cô chủ nhiệm đã không làm như thế. Cô bắt cả lớp cùng tham gia, bạn nào hát được thì đứng hát, không hát được thì múa, không múa được thì hát phụ họa.... Nói chung, bạn nào cũng có nhiệm vụ và đều thấy mình rất "quan trọng".
Khi được chọn vào đội văn nghệ, con gái tôi khá lo lắng nhưng thấy rõ cháu phấn khởi lên hẳn. Cả ngày con tập hát mà chỉ là tập đi tập lại vài câu được giao và vài động tác phụ họa. Con háo hức nhờ bố mẹ sắm quần áo, giày dép để tham gia hát trong buổi diễn mừng Ngày nhà giáo Việt Nam 20/11.
Những hành động tưởng chừng nho nhỏ ấy của cô giáo nhưng với con gái tôi là kỷ niệm vô giá. Đến giờ, sau 7-8 năm xa cô, nó vẫn rưng rưng mỗi khi nhớ về.
Còn với những phụ huynh như tôi, thực ra, đó là cả một phương pháp sư phạm tuyệt vời của thầy cô làm nhiệm vụ trồng người. Cô đã biến một đứa trẻ nhút nhát thành mạnh dạn, tự tin với những việc tưởng chừng nó không thể làm được. Đó cũng là nền tảng để con tự khám phá bản thân trong nhiều môi trường khác.
Nhưng không phải lúc con tôi và nhiều đứa trẻ khác cũng có may mắn gặp được thầy, cô như thế. Khi cháu học lớp 5, trong một lần họp phụ huynh, cô giáo đưa ra nhiều các khoản nộp, trong đó có nhiều khoản rất lãng phí như làm kỷ yếu cả triệu đồng, mua đồng phục tham quan mặc dù đã có đồng phục nhà trường..., chồng tôi và một vài phụ huynh khác (rất ít) có ý không đồng tình.
Thông tin trong cuộc họp phụ huynh chỉ sau một đêm, đã lan đến hầu hết học sinh trong lớp. Ngày hôm sau, con gái tôi đi học bị bạn bè coi như tội đồ, bị giễu cợt, xa lánh vì "bố mày phản đối đóng tiền làm lớp không có kỷ yếu, không có đồng phục lớp".
Con về nhà khóc rất nhiều, trách bố sao lại làm thế. Thậm chí, cháu còn đòi nghỉ học. Sau sự việc đó, từ cô bé khá vui vẻ, con trầm tính và hay lo lắng, không dám cho bố đi họp bất cứ cuộc nào ở trên trường của nó.
Hồi đó, tôi đã rất giận cô, định làm cho ra ngô ra khoai, nhưng nghĩ lại, với cách hành xử như của cô và nhiều phụ huynh, nếu tôi làm căng thì hậu quả lại đổ tiếp vào con nên tôi đành nín lặng.
Kể ra đây hai câu chuyện để thấy rằng thầy, cô có ảnh hưởng rất lớn đối với một đứa trẻ. Họ là tấm gương để con trẻ soi vào. Thậm chí, hành xử của họ trên lớp còn ảnh hưởng lớn đến sự phát triển nhân cách của một đứa trẻ.
Nhưng thật đáng ngại, khi gửi gắm con em đến trường, nhiều gia đình hiện nay vẫn phải trông chờ vào sự may mắn. Những vụ việc phản giáo dục, bạo lực học đường, xâm hại tình dục trẻ em… như cô giáo tát hàng loạt học sinh ở Hải Phòng, hiệu trưởng trường Phổ thông Dân tộc Nội trú Thanh Sơn (Phú Thọ) dâm ô hàng chục nam sinh…. vừa qua cũng chỉ phát hiện khi sự việc bị vỡ lở hoặc do may mắn phát hiện kịp thời.
Thật đáng lo ngại, khi trong môi trường mô phạm, các gia đình vẫn phải trông chờ vào sự may mắn. Đó quả là sự bất an ghê gớm.