Chuyện tình cảm của chúng tôi từ sau khi xuất hiện mảnh đăng lý kết hôn bỗng khác lạ, biến đổi nhanh chóng quá. Những ràng buộc xung quanh vợ chồng không là anh hay em mà là gia đình anh, gia đình em. Đôi lúc câu chuyện trở nên căng thẳng hơn là "anh - tôi", "tôi - cô". Bên cạnh đó, còn quá nhiều thứ vô hình khác đè lên vai, không rõ hình dạng, không biết kích cỡ... chỉ thấy nặng và có lúc quá nặng đến mức ngạt thở. Tôi làm gì để giải quyết những rắc rối đó đây? Kết quả tôi nhận được sẽ là gì? Hay tôi chỉ cần xé nát tờ giấy đăng ký kết hôn sẽ xong xuôi mọi chuyện?
Bỗng nhiên tôi nghĩ tới phần tự bạch mới của mình: "30 tuổi, một đời chồng, chưa có con, nhân viên quèn, không tài sản riêng". Ôi trời! "Thành tích" thật sự quá xấu xí.
Bỗng tôi nghĩ tới bố mẹ và cuộc hôn nhân của họ. Suốt quãng thời gian sống cùng nhau hơn 30 năm qua, giữa họ có rất việc xảy ra, một tỷ vấn đề xung quanh họ, một tỷ câu chuyện anh anh, tôi tôi, có lúc nặng nề đến mày mày, tao tao...
Nhưng sóng gió cũng qua đi, đến giờ, cả hai vẫn sánh bước bên nhau, chấp nhận nhau. Dù tôi biết thỉnh thoảng mẹ có than khóc, kể lể, oán trách, nhưng mẹ vẫn cười và thích nghi với cuộc hôn nhân này như thể chỉ có bà là người duy nhất thích hợp. Tôi cảm thấy bố mẹ là những người rất giỏi chịu đựng nhau và tôi thật sự ngưỡng mộ họ đã bền bỉ bên nhau suốt thời gian qua.
Từ bố mẹ, tôi lại nghĩ về mình. Tôi chỉ mới trải qua hơn 3 tháng với cuộc hôn nhân, vì sao tôi lại có ý nghĩ chán chường và mệt mỏi như vậy? Hôn nhân không màu hồng, tôi biết, nhưng hôn nhân của tôi là nền tảng tình yêu kéo dài nhiều năm. Vì sao mọi thứ có lúc trở nên tồi tệ như thế này? Tại sao khi đụng phải khó khăn tôi chỉ muốn buông tay. Vì sao khi tôi đã có một gia đình riêng theo ý nguyện vẫn còn tư tưởng bất cần?
Có lẽ, vì tôi sợ. Tôi sợ một lúc nào đó mình mất đi hạnh phúc mình từng có, không biết phải làm sao nên tôi tự xây cho mình tường thành mới, học cách chấp nhận đau thương ngay từ bây giờ. Tôi sợ một ngày đẹp trời nào đó, người đàn ông mình yêu thương và thương yêu mình hết mực phản bội nên tôi học cách nén đau thương từ bây giờ.
Tôi cũng sợ chính mình bị tổn thương nhiều hơn bởi tôi yêu anh nhiều nên tôi học cách bất cần từ bây giờ. Tôi sợ ngày mai tôi không biết ai còn bên ai nên tôi muốn trong cuộc hôn nhân này cả hai phải sống như mai là ngày cuối.
Tôi đã sợ quá nhiều thứ vô hình, sợ mất quá nhiều thứ nên tôi hiểu ra, tôi muốn quá giữ quá nhiều thứ.
Tôi biết mình không còn ở lứa tuổi bồng bột để làm theo sở thích. Tôi không còn ở lứa tuổi để thể hiện sự nông nổi. Tôi đang tự mình ép mình phải thích nghi với cuộc sống mới, yêu thương anh theo một cách mới và có sự ràng buộc. Thế nhưng, chông chênh quá! Hôn nhân của tôi, mong manh quá!
Độc giả có tâm sự muốn chia sẻ, vui lòng gửi về hòm thư toasoan@news.zing.vn. Độc giả chịu trách nhiệm về nội dung, bản quyền bài viết.