Anh vẫn đi về phía trước, chẳng ngoảnh đầu lại vì biết nếu ngoảnh đầu, có lẽ anh sẽ lại đi về phía ngược chiều gió kia.
Anh và em yêu nhau chỉ vỏn vẹn... hai ngày. Chỉ hai ngày ngắn ngủi nhưng em biết không, anh rất hạnh phúc. Trong anh đã chẳng bận tâm đến những bộn bề của dòng đời xuôi ngược này để yêu em nhiều hơn. Anh đã nghĩ tới ngày nắng anh sẽ dẫn em đi dưới những tán cây lớn. Còn ngày mưa, sẽ ngồi im đâu đó trong góc quán nhỏ, trên tay là tách trà sữa ấm và lắng nghe những bản nhạc phát ra từ chiếc headphone. Rồi xa hơn là những ngày lễ… Nhưng chưa kịp nói, chưa kịp làm thì em nói chia tay.
Anh chẳng hiểu vì sao, chỉ biết rằng anh đã khóc khi đọc được dòng tin nhắn đó. Cơn mưa đầu mùa cứ trút xuống tí tách. Lặng người anh lê bước. Em chẳng tưởng tượng nổi rằng lúc đó anh chỉ nhìn thấy bầu trời chỉ còn một nửa. Nửa còn lại phía trước lại là những cơn mưa.
Anh rất muốn chạy lại để em cho anh nghe một lí do dù là dối trá. Nhưng anh chẳng thể làm nổi, lúc đó anh chỉ biết trốn đâu đó, để cho qua cơn mưa ấy, nó như một cách ẩn nấp an toàn.
Một ngày, hai ngày, rồi cả tháng, xung quanh anh vẫn bộn bề những câu hỏi không đáp án. Anh lại chẳng can đảm để tìm em vì anh sợ cảm giác phải lặng người.
Anh chẳng muốn khóc trước mặt em bao giờ. Hai ngày yêu nhau sau bốn năm chờ đợi, em biết không cái cảm giác đó như vỡ òa. Hai ngày hạnh phúc ấy chẳng có nụ hôn hay cái ôm siết chặt. Anh chỉ mong sao cho thời gian quay lại để ôm em thật chặt từ phía sau, chỉ vậy thôi đối với anh là quá đủ. Yêu em, anh như đi về phía gió ngược chiều, quá mệt mỏi nhưng chẳng hiểu sao chân lại càng bước tới. Nhưng hôm nay, anh quyết định buông xuôi và quay đầu lại.
Nhưng rồi dòng đời xuôi ngược cứ trôi, anh vẫn mang trong lòng cái lí do ấy. Anh và em đã chia tay nhau được 5 tháng, đủ để anh hiểu ra rằng ngừng yêu em là không thể. Để rồi chiều nay, anh lại gặp em mưa vẫn rơi rớt. Anh chẳng thể can đảm nhìn vào mắt em, chỉ biết rằng em đang tay trong tay với một người và lướt qua anh cái cảm giác ngược chiều thật ấm ức.
Đã cố tỏ ra rất mạnh mẽ nhưng chẳng thể. Cố tỏ ra đã quên được em vậy mà không hiểu sao anh lại cúi mặt. Em đã nói em sẽ không yêu hắn nhưng rồi em lại tay trong tay với hắn. Em nói em và hắn chỉ là "những người thương nhau để đó”. Thực chất em yêu hắn và em tin rằng hắn cũng yêu em. Anh cũng tin như vậy, nhưng anh chẳng thèm buồn vì anh chỉ cần đâu đó trong tim em có góc nhỏ nhoi dành cho anh.
Rồi anh lại nhận được tin nhắn “Xin lỗi anh, em đã chẳng dành cho anh được hai ngày yêu trọn vẹn, vì em không thể quên hắn. Đừng buồn em mà hãy sống tốt”.
Mưa hôm nay sao vô tình, cứ trút xuống xối xả. Phải, anh đã ngã, nhưng rồi phải tự dậy và sống. Em chẳng có lỗi, tất cả là do anh yêu em quá nhiều, rồi tự gieo vào mình những cơn mưa giá lạnh. Đoạn đường hôm nay sao mà dài quá, đôi chân mỏi mệt mà phía cuối đường chẳng một chút bình yên.
Anh sẽ không hỏi lí do nữa, anh sẽ gói lại yêu thương ngắn ngủi vào tim, để chúng nằm đó trên những bộn bề của dòng đời xuôi ngược, và đợi những tia nắng để anh thấy được nữa bầu trời đánh mất, cho lòng hết đau thương.
Độc giả có tâm sự muốn chia sẻ, vui lòng gửi về hòm thư toasoan@news.zing.vn. Độc giả chịu trách nhiệm về nội dung, bản quyền bài viết.