Biết bản tính cố chấp như thế đó mà miệng thì không thổ lộ lời nào. Chẳng lẽ, muốn đơn phương như vậy suốt chỉ để đổi lại những khoảnh khắc ghen tuông muốn lộn gan lộn ruột khi bắt gặp ánh mắt ai khác nhìn anh ngẩn ngơ thôi sao?
Mùa thu năm ngoái, tôi biết yêu. Tình yêu khờ dại của tuổi đôi mươi thật sự non nớt như tuổi đời tôi chiếm giữ. Chỉ sau những đợt tấn công ồ ạt là tôi đã bị dính mũi tên Cupid một cách trọn vẹn nhất. Anh lớn hơn tôi nhiều tuổi, chín chắn, trưởng thành và luôn khiến tôi cảm thấy an toàn khi kề bên. Mối tình vụng dại có vui có buồn cùng những nỗi lo lắng khi anh tạm biệt lên đường du học tưởng chừng sẽ nhận được kết thúc đẹp, thế mà kéo dài vỏn vẹn chỉ hơn bốn tháng.
Thật sự, tôi đã kì vọng rất nhiều về anh vì những lời hứa hẹn anh kịp trao lúc nắm tay tôi thật chặt khi ở sân bay đông nghịt người. Người ta nói, con gái mới lớn hay ảo tưởng về chuyện tương lai khi cho rằng mình tìm đúng đối tượng thích hợp, không ngoại trừ tôi. Nhớ lại lúc đó, tôi đã từng thức đêm dữ dội để chỉ bật máy tính lên và trò chuyện mấy phút với anh qua màn hình máy tính.
Sau này nghĩ lại, sao mình rồ dại quá, vì người ta mà sống bỏ bê bản thân khiến nhan sắc xuống cấp trầm trọng, khiến lòng buồn hoài trong suốt thời gian dài hằn lên gương mặt lúc nào cũng ủ dột. Tôi đã từng khờ khạo như vậy vì tình yêu trẻ tuổi ấy thật lâu, để khi nhận ra trong tim không thể chứa được hình bóng anh nữa, chỉ thấy lòng vui rộn ràng khi kịp nhìn bức ảnh anh và người yêu mới. Vậy là tôi hết yêu anh.
Dường như sau khi trải qua biến cố, con người ta thường nghĩ rộng ra thêm, còn sâu sắc hay không chắc tùy thuộc mỗi người. Vì lẽ đó, tôi đã tự giải thoát cho bản thân sau một khoảng thời gian khá dài trong tình trạng “sợ yêu”. Đôi lần, vài anh bật đèn xanh khí thế bừng bừng, nhưng tôi chẳng buồn quan tâm tới. Nói thiệt sự, khi con người ta mất niềm tin vào tình yêu thì dù đối phương có bao nhiêu tình cũng chẳng thể nào đập tan nổi bấy nhiêu nỗi sợ cô độc lẩn quẩn trong tim.
Tôi đã trải qua những ngày tháng cô độc vô chừng ấy với một sự lạnh băng từ tim tới khối óc, vô cảm đến vô tình. Cho đến một ngày chợt nhận ra băng trong tim tan tự lúc nào và lòng dạ cũng bắt đầu cồn cào nỗi nhớ khi nhìn thấy anh – người con trai khiến tôi nghĩ về mỗi lúc mỗi nơi. Anh với tôi không trò chuyện nhiều, gặp gỡ cũng ít, nhưng chẳng hiểu sao lại thương anh đến lạ. Có lúc ngồi cạnh nhau, im lặng đến nghẹt thở mà trong tim cứ rộn ràng và lòng thấy yên bình quá đỗi. Tôi nhớ, ai đó đã nói rằng: “Con có thể thấy vui vẻ và cho đó là hạnh phúc khi ở bên cạnh người con thích. Nhưng, con chỉ thật sự hạnh phúc khi nghe lòng bình an và không cần gì thêm nữa khi ở cạnh người con yêu”. Ngẫm nghĩ lại mới nhận ra sự chí lý của câu nói ấy khi liên hệ với bản thân tôi thực tại. Có lẽ, tôi đang yêu.
Tôi yêu cái cách anh nhìn tôi hiền lành, thân thương. Tôi yêu cái cách anh cười với tôi mỗi khi tôi chọc phá người khác. Tôi yêu cái cách anh hay ân cần, hỏi han tôi khiến tôi bối rối muốn rụng rời tứ chi. Tôi yêu cái cách anh làm việc, đâu ra đó, chăm chú từng chút nhìn quyến rũ lạ lùng. Tôi yêu luôn đôi mắt không được to của anh, khuôn mặt có phần hơi “bánh bao”, bàn tay to rộng dài dài hợp chuẩn, và yêu luôn cái dáng cao cao của anh nữa.
Chẳng có lý do nào để lý giải về sự yêu điên cuồng của tôi đối với anh, chỉ vọn vẹn vài từ: “Anh là để yêu vậy!”. Chuyện sẽ thật đẹp nếu đó không phải là thứ tình đơn phương thích gây khó dễ cho con tim và lúc nào cũng đeo bám khiến lòng buồn miên man vô tận. Yêu đơn phương là tình ngu ngốc nhất trên đời. Tôi đã tự vấn cả ngàn lần vì sao không nói trước để đối phương hiểu lòng mình, cho bản thân thêm thanh thản, vơi bớt ưu tư. Ừ thì, tôi sợ mất anh!
Đôi lúc, tôi thấy bản thân rẻ rúng quá. Nhiều khi vô ý gieo cơ hội cho người này, nhưng lòng dạ thì một mực cố chấp với người khác. Biết bản tính cố chấp như thế đó mà miệng thì không thổ lộ lời nào. Chẳng lẽ, muốn đơn phương như vậy suốt chỉ để đổi lại những khoảnh khắc ghen tuông muốn lộn gan lộn ruột khi bắt gặp ánh mắt ai khác nhìn anh ngẩn ngơ thôi sao?! Chẳng lẽ, muốn đơn phương như vậy mãi chỉ để anh kề cạnh bên, gần thật gần mà như hai kẻ xa lạ. Chẳng lẽ, muốn đơn phương cứng đầu như vậy hoài chỉ để chờ đợi một lời nói từ anh?
Thôi thì, lựa một ngày thật đẹp, kề tai anh mà thầm thì mấy chữ: “Em thương anh lâu rồi! Còn anh thì sao?...” để lòng thôi xót xa nữa nhé. Nói rồi, lòng thanh thản lắm nhưng lắm nỗi lo âu sau dấu ba chấm kia. Dù sao đi nữa, chắc tôi cũng phải thương anh trong một thời gian khá dài, bởi tình này còn chất chứa nhiều quá, anh à!