Anh từng nói, em không giống những đứa con gái khác bởi em giỏi che giấu, giỏi giả vờ, giỏi cười, giỏi giả điên. Em cũng không như bao người vì vui buồn thể hiện ra mặt, hay ngay cả đến lúc thương anh, em vẫn rất giỏi giấu, giỏi giả vờ như không quan tâm, lo lắng cho anh.
Tuy mọi người đều không biết, nhưng anh vẫn biết và nói: "Em có thể giấu anh trong lời nói, nhưng làm sao giấu anh trong đôi mắt". Em đã đứng lặng vì 3 năm nay anh biết, vậy mà, anh vẫn không chịu bước đến bên em. Em hay anh, ai mới là người giỏi giả vờ?
Con người thật kỳ lạ, khi cố chấp sẽ đặt ra hàng ngàn lý do để níu giữ, nhưng khi buông tay, chỉ cần một lý do là đủ. Vì vậy, anh à, em buông tay anh nhé, đơn giản chỉ vì em đã quá mệt mỏi. Trái tim, lý trí đều bảo em làm vậy.
Em không phải là một đứa con gái mít ướt. Vì học y, em từng chứng kiến bao nhiêu cảnh đau thương, sống chết, chia lìa. Em vốn tưởng mình mạnh mẽ lắm nhưng hôm nay đọc dòng trạng thái của anh trên trang cá nhân, một bài hát anh gửi, nước mắt em lại rơi. Em tự hỏi, em có còn là mình không khi lạc mất anh, hay em đang lạc mất cả bản thân.
Hôm qua, đối diện anh, gần anh trong gang tấc, em đã hiểu một điều, mắt không nhìn, đầu không suy nghĩ, tim không lạc nhịp, lòng sẽ không đau nữa. Mong anh đừng trách hay giận hờn khi em luôn cười cười nói nói với bao nhiêu người, vì chỉ cần nhìn vào mắt anh, em cũng không dám. Em sợ lòng mình lại nổi bão lần nữa.
Em từng có giấc mơ, anh nắm chặt tay của em đi khắp ngõ ngách của thành phố này. Thế nhưng em sẽ không mơ nữa, vì mộng càng đẹp, càng không có thật. Em sẽ giữ lòng bình thản, giữ cho khối óc thôi không thắc mắc, không suy nghĩ vẩn vơ mỗi lần anh quan tâm, chăm sóc em.
Còn anh, anh có tiếc nuối gì không? Có đang giả vờ thoải mái, hay cũng giống em, cố gắng hy vọng mọi chuyện sớm qua đi. Cả em và anh đều đang làm đúng, phải không anh? Em chỉ cần một chút nữa thôi để quên anh, để lòng mình lắng lại, để vẫn là em của ngày xưa. Em sẽ bên anh như một người bạn, để 3 tháng còn lại, chúng ta không lỡ mất một phút giây nào. Anh cũng thế nhé! Em tin rằng, chúng ta lạc mất nhau không phải vì không trân trọng mà do cả hai đã không nắm chặt tay nhau.