Chat với Cusiu – tác giả bí ẩn cuốn 'Chị ơi... anh yêu em'
Tự nhận mình 'hơi cứng đầu và gàn dở', tác giả 9X của cuốn sách tuổi teen hot nhất hiện nay cho biết nhân vật nam chính là nguyên mẫu bản thân cách đây vài năm, 8 năm qua, Cusiu cũng không để lộ một bức ảnh hay thân thế của mình.
Mùa Valentine năm nay, giới trẻ sốt với cuốn sách viết về mối tình “phi công lái máy bay” có tên - Chị ơi, anh yêu em do Nhà xuất bản Thời đại phát hành.
Đó là một cuốn sách ngắn, với lối viết ngắn gọn, mộc mạc, trẻ trung về câu chuyện của một cậu sinh viên yêu người con gái hơn tuổi. Sự lôi cuốn của tác phẩm có lẽ là ở đề tài vốn đang rất phổ biến trong xã hội hiện nay – trào lưu “phi công trẻ lái máy bay bà già”, cùng với đó là diễn biến tâm trạng rất sinh động, chân thực của các nhân vật trong truyện, đặc biệt là nhân vật nam chính.
Bìa cuốn sách do một người bạn của Cusiu ở Australia thiết kế. |
Trên những trang bán sách trực tuyến lớn nhất ở Việt Nam, Chị ơi, anh yêu em cũng đang ở top sách bán chạy nhất trong tuần qua.
Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện với Cusiu, tác giả của cuốn sách. Với “thâm niên” giấu mình trên mạng trong suốt 8 năm, không họ tên, không một tấm ảnh, không ngày tháng sinh nhật, không quê quán…., Cusiu đồng ý chia sẻ về cuộc sống của mình, nhưng chàng trai trẻ vẫn kiên quyết… không tiết lộ thông tin cá nhân gì hơn ngoài... giới tính và năm sinh. Dù hiện nay, có hẳn một trang riêng về Cusiu với avata là nữ, và nhân vật chính đã mạnh mẽ khẳng định: "Chính xác là không có một tấm hình nào của em trên mạng. Và em nam 100%".
Và dưới đây là cuộc trò chuyện của chúng tôi với tác giả Chị ơi, anh yêu em:
Hơi cứng đầu và gàn dở
- Điều mà người ta tò mò nhất là không biết cốt truyện 'Chị ơi, anh yêu em' có phải bắt đầu từ chuyện thật của chính Cusiu?
- Cái này cũng rất nhiều người hỏi em rồi và em cũng chưa từng khẳng định là chuyện thật hay hư cấu. Vì em nghĩ nên để người đọc tự kết luận thì hay hơn.
- Em viết vào những lúc có cảm hứng, lúc nhận được sự hối thúc của cộng đồng mạng hay lúc buồn chán?
- Em viết khi có hứng và cũng vì những comment trong chủ đề về cuốn sách thôi. Vì em cũng sợ chữ và khá lười. Tốc độ viết của em chắc là chậm nhất trong diễn đàn.
- Thu hút hơn 400.000 lượt view với 4.000 comment chỉ trong một tháng, em có bất ngờ với sự ủng hộ nhiệt tình như thế của cộng đồng mạng?
- Trước khi gõ truyện này, em đã viết một truyện hài ở trên mạng và nhận được nhiều lời động viên cũng như kết bạn của mọi người, cho nên em cũng không bất ngờ khi có nhiều phản hồi với từng trang truyện được viết ra.
- Vậy diễn biến câu chuyện, có được em định hình trước, hay cứ viết đến đâu thì nghĩ tới đó?
- Em vừa gõ trên mạng vừa nghĩ kếu cấu, theo kiểu viết đến đâu hay đó.
- Chàng trai trong truyện cũng thuộc tuổi em, với những nông nổi và cả chút... khùng điên của tuổi trẻ (chẳng hạn như cái đoạn từng chạy xe trong đêm lên Đà Lạt, phi xe xuống Vũng Tàu với cái đầu còn máu me…), trong cuộc sống, có lúc nào em cũng mất kiểm soát đến như vậy?
- Nhân vật chính trong truyện là nguyên mẫu của em cách đây vài năm. Tất nhiên xét về tính cách thôi. Tính em vốn bị đánh giá là vô kỷ luật và quen tự do nên những hành động nông nổi như vậy xảy ra rất thường xuyên. Đến bây giờ thi thoảng vẫn còn.
Em không thích bị ràng buộc, sai khiến hoạc phải làm những việc mình không thích. Chắc do em hơi cứng đầu và gàn dở. Cho nên gia đình thất vọng về em lắm, có lẽ do mọi người kỳ vọng về em quá nhiều. Cũng chính vì vậy mà em không đi làm thuê được và đang cố gắng tự làm cho bản thân mình.
- Gia đình đặt kỳ vọng vào em như thế nào?
- Gia đình em không định hướng nghề nghiệp rằng em phải trở thành thế này, thế kia mà chỉ cần em có một công việc ổn định là được. Việc em viết sách em cũng không có ý định thông báo với gia đình.
- Chẳng phải em còn rất trẻ và ổn định là điều mà tuổi trẻ không nghĩ tới, và chắc hẳn gia đình cũng cho rằng khoảng 5 năm sau em ổn định cũng được chứ?
- Vâng, hơn nữa em cũng không muốn ổn định theo kiểu làm công ăn lương và gò bó trong khuôn khổ nào đó, điều mà gia đình em muốn. Vậy chắc em sẽ 'ổn định'' theo cách của riêng em.
- Sau sự đón nhận của cuốn 'Chị ơi, anh yêu em', em có định theo nghiệp viết lách không, đặc biệt là viết về tuổi teen?
- Cuốn Chị ơi anh yêu em là tiểu thuyết teen nhất mà em viết. Còn em thì thích viết về những thứ quê mùa và xa xưa. Thời gian tới em cũng có một tiểu thuyết viết về những năm 90, tác phẩm này cũng sẽ được xuất bản thành sách. Còn về sự nghiệp viết lách thì em chỉ viết cho vui vì em thích làm nhạc sĩ hoạc họa sĩ hơn. Mà hiện nay chủ yếu là em vẽ cho xe cộ, các bức tường trong những quán cà phê, văn phòng...
- Đó là một công việc khá hiện đại, trong khi bản thân em thích viết những thứ quê mùa và xa xưa, em thấy hai điều này nó mâu thuẫn trong em không, em giải quyết nó như thế nào?
- Hoàn toàn không, bởi em vẽ cũng về những thứ quê mùa và cổ điển. Với em không học chuyên nghiệp chỉ tự mày mò và cũng vì kiếm tiền thôi.
- Việc kiếm tiền đó có gian nan không?
- Thời gian đầu thì cũng khá vất vả vì em vốn ''sinh ra từ làng'' nên không được năng động cho lắm. May mắn là em hòa nhập khá nhanh. Với cộng thêm việc lười biếng và không làm được những việc nặng nên em mới nghĩ ra những thứ không cần sức khỏe và nhàn.
- Và rồi nó có thực sự nhàn?
- Cũng khá nhàn và linh động thời gian.
- Cho một cuộc sống sung túc? Em có nhiều nhu cầu trong cuộc sống, nhiều tiền, nhiều thứ chi tiêu?
- Em có rất nhiều thứ để chi tiêu cộng thêm việc thích hưởng thụ và không biết tiết kiệm nên làm được bao nhiêu thì tiêu hết. Em thích phượt, máy ảnh và đi chơi với con gái. Những thứ tiêu tốn khá nhiều tiền nên không dư dả bao giờ.
Thích con gái hiền, hơi ngố
- Nói về con gái một chút nhé, em đã từng .... lái máy bay?
- Cái này em xin không trả lời.
- Trong gu nghệ thuật của em thì thích những thứ xa xưa, cổ điển, vậy trong các mối quan hệ với con gái, gu của em như thế nào?
- Em thích mẫu con gái hiền lành, hơi ngố và trẻ con.
- Có lúc nào đó, em đã yêu và được yêu đúng với mẫu người đó chưa?
- Đã có lúc em cũng ''tưởng'' đã tìm được người như thế. Nhưng mà chắc do em bị ám ảnh hình ảnh mẫu người như thế nên có nhầm lẫn.
- Vậy em có đang chờ đợi một người như thế, hoặc có ý định nếu gặp sẽ “tóm” bằng được?
- Em chỉ thích mẫu người như thế thôi, gặp được hay không thì còn phải do may mắn. Còn mục tiêu cụ thể thì em có rồi.
- Nghĩa là em đã có một cô gái cụ thể và đang nhắm tới người đó? Có thể chia sẻ một chút về cô ấy không?
- Mục tiêu thì có rồi nhưng em thấy mình hơi ảo tưởng, nhưng biết đâu đấy, chuyện tình cảm thì không thể đoán trước được. Em chỉ chia sẻ được như vậy thôi.
- Còn phượt thì sao?
- Em toàn phượt một mình. Chuyến phượt đầu tiên của em là đi Bình Phước. Cách đây 3 năm rồi, em xem trên diễn đàn câu cá (bản thân em rất thích câu cá ở sông hồ tự nhiên), sau đó em quyết định một mình với bộ cần câu, chạy xe lên Bình Phước để… câu cá.
- Những hành trình như thế này có gì đặc biệt đối với em?
- Những chuyến phượt sau này thì em đi chỉ vì cảm thấy mệt mỏi vì bon chen, cơm áo gạo tiền. Nói chung em cảm thấy hợp với không khí đồng quê, rộng rãi, tự do. Em cũng thích ăn những món ở quê, thấy rất hợp và ngon miệng.
- Vậy suy cho cùng thì sống ở một nơi xa thành phố thích hơn phải không, và vì cơm áo gạo tiền mà chúng ta phải sống ở thành phố?
- Đúng thế, em thích sống ở quê hoạc ngoại thành. Mục đích em ở thành phố cũng chỉ vì kiếm tiền, chắc đó là lý do duy nhất. Nếu có thể thì em thích ở ngoại thành, hằng ngày vào thành phố làm việc, sau đó lại về. Em rất thích một ngôi nhà nho nhỏ với hoa lá, cỏ cây, xung quanh thoáng đãng, rộng rãi. Trên trang cá nhân, em đăng rất nhiều ảnh những ngôi nhà như thế.
Bữa đó cũng là lần đầu chị qua nhà chơi, mình ở một mình (trước đây thì 2 mình). Bình thường thì nhà cửa rất dơ dáy nhưng hôm đó biết chị qua nên cũng ráng dọn lại cho sạch để đón chị. Chị đi lung tung trong phòng, ngó cái này, đụng cái kia , cái tật tò mò hay ngó nghiêng của chị, chị nói là muốn sửa hoài mà không được. Mình thì không muốn chị sửa . Vì mình thích nhìn chị những lúc như vậy, cảm giác như ông bố trẻ ngồi nhìn cô con gái bé bỏng đang nghịch ngợm vậy. Buổi chiều trời mưa to quá, chị ở lại nhà mình không về được. Áo mưa thì có, nhưng mình nói không. Hai chị em coi hoạt hình Disney. (Chị thích coi hoạt hình lắm, đặc biệt là phim Pucca, mỗi lần đến phim đó là chị lại dành remote để mở cho bằng được, mình với chị ‘’uýnh nhau’’ mấy lần vì điều này rồi). Trời mưa nhanh tạnh quá, muốn mưa hoài mà không được, chị về mất tiêu rồi. Sáu tháng kể từ ngày chia tay, lại có một đứa con gái coi phim cùng mình , ăn bánh với mình, cảm giác thật bồi hồi khó tả. Hồi đó nhớ có lần mình coi bộ phim "Mối tình chị em" cũng có cảnh 2 chị em ngồi coi hoạt hình với, tự nhiên lại nghĩ vớ vẩn. Nhà mình ở giữa khoảng cách giữa trường và nhà chị. Mỗi lần chị đi học buổi sáng, trưa lại phải chạy về nhà ăn cơm vì chị không ăn được cơm tiệm (chị yếu và nhiều bệnh lặt vặt, trong đó có đau bao tử) chiều lại chạy lên trường học. Rất mất thời gian , nắng nôi và mệt cho chị. Mình biết được điều này nên nói với chị: "Buổi trưa chị qua nhà em đi, hai chị em nấu cơm ăn, em cũng thích ăn cơm nhà, bữa giờ cơm tiệm hoài cũng ngán quá". Mình biện đủ lý do chị cũng không chịu, cuối cùng mình dọa: "Bữa giờ em thấy chị đen thui lui rồi đó, mùa này mà trưa nào chị cũng chạy lang bang ngoài đường, chị sắp thành con vịt xấu xí rồi". Con gái sợ nhất là bị xấu đi, bị chê da đen và rám nắng, chị cũng không phải ngoại lệ. Vậy là những hôm phải học cả ngày, chị qua nhà mình ăn cơm. Cơm gia đình! Từ ngày có chị, cuộc sống độc thân lay lắt của mình thú vị và đỡ tẻ nhạt hơn hẳn. Mình bắt đầu học nấu ăn bằng gu gồ. Biết quét nhà, dọn dẹp nhà cửa, rửa chén sạch, biết phân biệt giữa quả bí và quả bầu, chiên cá sao không bị cháy, ủi đồ sao cho phẳng, ăn cơm không được bốc, không được xỉa răng bằng móng tay …. Trưa nào đi học về là mình cũng ráng về nhà ngay để chờ chị qua, bỏ qua hết những lời mời đi uống nước, tụ tập của bạn bè. Rồi hai chị em lọ mọ xoong chảo, rồi dọn cơm, ăn cơm. Mình thích dành ăn để chọc tức chị, hoặc giả đò bị nghẹn để chị hoảng hét toáng, rồi sau đó cười sằng sặc chọc quê chị. Chị ăn ít như con mèo, mình cũng kén ăn và ăn ít. Chị nói "ai nuôi 2 đứa mình thì đỡ tốn cơm". Chị nói đúng "hai chị em mình mà lấy nhau sẽ không phải lo tiền mua gạo, hehe ” . Chị nhéo: "thôi đi ông cụ”… Ăn xong thì đánh bài coi đứa nào rửa chén, mình toàn ăn gian nên chị phải rửa hoài, lâu lắm mình thấy tội tội thì chịu thua chị một bữa, nhưng rồi cũng vứt đống chén đũa đó, dồn tới trưa mai cho chị rửa. (Trích Chị ơi, anh yêu em) |
Thủy Nguyên
Theo infonet