Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Em vẫn đợi anh

Cuộc tình mình như cơn ngủ say không đoạn kết. Hai năm qua, thời gian chưa hẳn đã dài đối với anh, còn em thì thật đằng đẵng.

Nhà anh và nhà em chỉ cách nhau một bờ tường. Thuở ấu thơ có đôi ba lần mình cùng tắm mưa, chơi trò chơi trẻ con rồi dần lớn lên như bao đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng không thân thiết quấn quýt để đủ biết về đời sống riêng của nhau. Gặp anh, em cũng không để ý vì anh rất đỗi bình thường. Cũng có thể vì cảm xúc vị ngọt đôi môi của em khi đó đang đắm chìm trong hạnh phúc bên một người - người mà em tưởng như sẽ đem đến cho em niềm vui bất tận. Nhưng mối tình ấy lại như mối tơ vò khiến em hoang mang trong tuyệt vọng. Em yêu nhầm kẻ Sở Khanh.

Một ngày, em lại gặp anh - người hàng xóm nhà kế bên. Không hiểu sao chỉ dăm ba câu chào hỏi xã giao lại cho em cái cảm giác như lấp đi khoảng trống trong lòng. Cũng từ đó, tình cảm lớn theo thời gian, phải chăng em đã yêu người hàng xóm nhắn tin cho em mỗi ngày?

Ngày qua ngày, hình ảnh của anh lớn dần trong em tự bao giờ. Anh à, em là người con gái, em cũng có trái tim, cũng biết đau khi nghe người ta nói về anh như thế và như thế... nhưng em bất chấp bông hồng gai góc của anh để đến với anh. Anh đã giúp quên đi dấu vết tình sầu, đã cho em được yêu một lần nữa, rồi dần già em thấy anh là người tốt, sống tình cảm, có trước có sau, vì thế em đã mong có anh mỗi ngày.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa.

Rồi ngày phôi phai cũng đến. Anh đi công tác xa. Tình yêu của chúng mình chỉ réo rắt qua dòng tin nhắn và những cuộc điện thoại. Trong đêm, em lạnh lẽo cuộn mình trong nỗi nhớ. Những cuộc đi chơi với bạn bè, cũng chỉ mình em, mình em trên nẻo đường không có anh, cảm giác nhói buồn, trái tim như giá lạnh thêm.

Em không phải là cô gái của mùa thu Hà Nội. Em là người con gái của miền Trung nhiều nắng và gió mà anh đã từ ly để kiếm kế sinh nhai. Anh làm khách sạn, nơi có nhiều cạm bẫy. Anh kiếm được nhiều tiền hơn hẳn những đồng lương ít ỏi của người làm công cũng khiến em thấy lo lắng, thắc mắc. Bao suy nghĩ trong em cứ dồn về. Mặc dù vậy em vẫn tin anh.

Em biết vì tình yêu này, chúng ta phải cố gắng nhiều. Nhưng cái gọi là nhiều ấy thì mình em chịu đựng anh có biết không? Em sẽ ít gọi điện cho anh, sẽ ít nhắn tin cho anh. Nhưng đừng có nghĩ em không thương anh nữa, em chỉ không muốn làm phiền để anh chuyên tâm vào công tác. Phải chăng đôi lúc tim em dồn nén những suy ngẫm về lời người ta nói về anh, về công việc của anh. Em vẫn mong sao đó không phải là sự thật để tình yêu đôi ta ngày càng mặn mòi hơn.

Quay về đi anh, dù anh làm nhiều đi nữa nhưng đổi lại tình yêu anh cho em là cái gì? Em không trách anh mà trách thân mình quá yêu, để ngày Lễ tình nhân, ngày quốc tế dành cho phái đẹp em cũng chưa một lần được có trong tay cành hoa hồng lãng mạn hay nếm vị đắng, ngọt của thanh socola. Những ngày đó, em đi tìm niềm vui một mình rong ruổi trên từng con đường nhỏ nơi chúng ta đã hẹn hò, để em tìm lại hơi ấm của anh.

Em không tham sang, không phụ khó nhưng em cần anh, cần lắm một bờ vai để em tựa vào. Nhưng đó chỉ là giấc chiêm bao về muộn. Tại sao vậy anh? Những món quà bưu phẩm anh gửi về em còn để đấy. Nó cũng cũ theo từng ngày nhớ anh. Em luôn đặt câu hỏi vì sao? Hay là anh không yêu em, anh chỉ xem em là căn gác trống không tên, và ở ngoài đó anh đang chung đường với ai, và phải chăng anh là... trai bao chuyên nghiệp, bán thân kiếm tiền quên cả người đang đợi anh?

Đã bao giờ anh nghĩ một lần cho em chưa? Phũ phàng ích kỷ, em đã thấy ở anh. Dường như cái nắng nóng của miền Trung đã dạn dày cho em sự chai sạn. Mặc bố mẹ ngăn cấm, bạn bè khuyên can, nhưng em vẫn đợi vẫn yêu anh, yêu qua hình ảnh facebook, qua tin nhắn hay cuộc chuyện trò vô hình, không thấy bóng anh đâu. Xuân qua rồi anh à, hè lại đến, mọi cảm giác nóng bỏng của tình yêu chúng mình cũng chỉ mình em nung nấu mà thôi.

Cuộc tình mình như cơn ngủ say không đoạn kết. Hai năm qua, thời gian chưa hẳn đã dài đối với anh, còn em thì thật đằng đẵng. Đôi lúc em muốn quên. Nhưng không. Anh ơi, em vẫn nhớ anh, đã trót yêu rồi sao nỡ làm khổ nhau? Giờ em chỉ biết chờ đợi, như sân ga ngóng trông những chuyến tàu đến rồi lại đi.

Độc giả có tâm sự muốn chia sẻ, vui lòng gửi về hòm thư toasoan@zing.vn. Độc giả chịu trách nhiệm về vấn đề bản quyền, nội dung bài viết.

Độc giả Trường Giang

Bạn có thể quan tâm