Hứa Vỹ Văn: ''Kết hôn chắc gì sẽ hạnh phúc''
''Chuyện cưới không quá quan trọng, chỉ cần yêu là được. Độc thân đâu có phải là bi kịch. Duyên số là do trời định mà'' - Chàng ca sĩ kiêm diễn viên điển trai thổ lộ.
>>Hứa Vỹ Văn: ''Sẽ yêu Thiên Lý như trong phim''
Tôi chưa hề khoe ảnh nude
- Sau album "Ngày về", anh đã có ý định làm một đĩa khác cũng với chất jazz bossanova, Latin nhẹ nhàng nhưng có vẻ hiệu ứng không giống như đã kỳ vọng khiến anh không dám bước tiếp?
- Thực tế thì số những nhạc sĩ sáng tác thể loại này cũng hiếm. Bây giờ, Lê Cát Trọng Lý cũng đi hát. Bữa trước gặp Lý, cô ấy cũng nói là khi nào có ca khúc mới sẽ gửi cho tôi. Những nhạc công và tác giả như chị Trà Thanh giảng viên piano nhạc viện đã thực hiện album Ngày về nói cũng rất sẵn lòng nên có lẽ sang năm tôi sẽ thực hiện sản phẩm tiếp theo. Việc thể loại này ít khán giả không phải bây giờ tôi mới biết nhưng đã lựa chọn rồi thì phải chấp nhận. Để có nhiều người nghe, tôi sẽ đi một con đường khác. Vấn đề là tôi hiểu tôi muốn cái gì và cần phải làm gì để có được điều ấy.
- Tham gia phim "Trần Thủ Độ", có vẻ anh cũng ít chạy sô hát hơn?
- Ít trong thời gian này vì tôi đang tham gia dự án phim lớn như thế này, áp lực công việc nhiều. Nếu chạy sô kiếm tiền thì cũng có thể làm được nhưng tôi không muốn. Thái tử Sảm và bộ phim Trần Thủ Độ ngốn gần hết thời gian của tôi. Mỗi khi quay phim cổ trang có phải mất ít thời gian đâu, thời gian hóa trang rất lâu. Vai diễn thì khó, cực kỳ khó, tâm lý nhân vật có thật trong sử sách, không giống như phim hiện đại. Mỗi lần quay xong, tôi còn có cảm giác bị đuối và kiệt sức. Nếu muốn đi hát thì cũng phải đặt sô trước hai tháng. Vì vậy, đợt này tôi tập trung cho phim thôi. Mỗi lần được nghỉ quay cũng chỉ 3 đến 4 ngày, thời gian đó, tôi không thể ở Hà Nội được mà phải về nhà, thăm thú bạn bè, dọn nhà cửa và lo chuyện gia đình rồi lại ra Bắc để quay tiếp. Nhà tôi ở bỏ trống mấy tháng nay rồi. Đến tháng 4 sang năm, xong phim Trần Thủ Độ, tôi sẽ quay lại để làm album.
- 8 tháng quay, không đi sô nhiều, cát-xê đóng phim có đủ để anh sống sung túc?
- Đã xác định làm nghề thì phải chấp nhận những khó khăn chứ. Có lúc này lúc khác, làm việc gì cũng phải có sự đầu tư và hy sinh hết mình cho công việc, nếu chỉ đặt lợi nhuận nhất thời thì khó mà hoàn thành tốt, nhất là nghệ thuật. Không chỉ diễn viên trong nước mà các diễn viên nước ngoài khi tham gia đóng phim họ cũng dành trọn thời gian để làm phim. Trong khi đóng phim, tôi vẫn tham gia các event, quảng cáo, chụp hình… trong những khoảng thời gian sắp xếp xen kẽ. Khi phim Trần Thủ Độ nghỉ một thời gian để kiếm diễn viên thay Thiên Lý, tôi cũng nhận lời mời anh Nguyễn Võ Nghiêm Minh tham gia Khi yêu đừng quay đầu lại.
- Trước, thấy anh bày tỏ rằng phim Việt Nam chưa hay nên ít tham gia. Giờ anh tham gia nhiều vậy, điện ảnh Việt Nam hấp dẫn anh rồi sao?
- Bản thân tôi là diễn viên, xuất thân từ một cuộc thi tuyển chọn diễn viên. Trước khi tham gia phim Trần Thủ Độ, tôi gặp anh Đào Duy Phúc và cũng không biết anh ấy đang làm phim này. Sau đó, tôi được mời casting cho phim. Anh Phúc là đạo diễn có tiếng và tôi đã yêu mến từ lâu nên tôi thấy vui khi được chọn tham gia phim của anh. Để vào phim, chúng tôi đã phải tập huấn trong ba tháng. Nhận vai diễn, tôi phải từ bỏ vai diễn trong ba bộ phim truyền hình cùng một thời điểm đó. Tôi không muốn những vai diễn của mình na ná giống nhau.
- Và có lo lắng không?
- Lo lắm, thời gian quay ở Huế là lo nhất. Sau đó hai tháng thì diễn thuận lợi hơn. Tôi không nghĩ đây là vai diễn để đời mà chỉ biết cố gắng hết sức. Có điều, bên cạnh Trần Thủ Độ thì Thái tử Sảm và Trần Thị Dung là hai vai xuyên suốt. Người ta cứ nghĩ sẽ thật may mắn nếu được chọn đóng Trần Thủ Độ. Nhưng sau 5 tháng quay, bản thân tôi nhận thấy mình cũng may mắn khi được tham gia vai Thái tử Sảm vì đây là vai có quá nhiều đất diễn và tôi luôn cố gắng cho may mắn đó, nhất là đuợc cùng làm việc với các anh chị em trong đoàn phim. Tôi rất cám ơn họ đã cùng làm việc và hỗ trợ tôi để đạt được kết quả tốt nhất.
- Có những trầm xuống, đời sống nghệ thuật của anh lại xôm lên chuyện khoe body trên mặt báo?
- Tôi không hề có ý định khoe mấy bức hình vậy. Đó chỉ là những tấm hình đi chơi của tôi mà thôi. Tôi không nghĩ tôi là kẻ hời hợt với chính mình nên có những lúc hớ hênh. Đi biển dĩ nhiên mặc đồ bơi, đi ăn tiệc tất nhiên ăn mặc dạ hội phù hợp, tại sao lại bắt bẻ tôi với các tấm hình đi biển cùng bạn bè cho là khoe body!!! Với diễn viên thì sắc vóc quan trọng, nhưng với tất cả mọi người đều quan trọng đấy chứ, nó thể hiện một phần tính cách của mình với người đối diện. Ở tuổi của tôi, nếu không giữ gìn thì sẽ rất nhanh đến thời kỳ... đóng vai bố, điển hình có vài bạn trang lứa đã vào vai bố rồi.
Tôi chưa có ý niệm khoe hình nude, đó chưa hẳn phù hợp với người châu Á của mình. Và nhiều người chưa hiểu từ nude, cứ cho hở hang là nude, mặc áo tắm hay khoe một chút cơ thể là nude. Sai rồi, nude nó hơn nhiều như thế. Còn mặc áo tắm , khoe một chút bờ vai, cơ bụng săn chắc, theo tôi đó là sự khỏe mạnh và tự hào, nhất là trong một xã hội hiện đại và bề bộn như hiện nay ít người quan tâm đến cơ thể và tập thể dục...
Độc thân không phải là bi kịch
- Anh có vẻ bí ẩn trong chuyện tình cảm?
- Tôi chỉ quan niệm nó là chuyện cá nhân. Bản thân ai cũng có chuyện vui buồn trong đời sống. Tôi xác định theo nghề thì công việc là quan trọng nhất. Chuyện đời sống có thể phô ra hay không tùy theo quan điểm của từng người và tôi thì không quan trọng điều này lắm. Không ai có thể ép mình phải nói ra những câu chuyện riêng tư.
Là người nghệ sỹ, người thân của mình có khi cũng chịu ảnh hưởng từ đời sống của mình. Khi mẹ tôi ra đường, đi chợ, gặp bạn bè đều quan tâm đến tôi sống ra sao, đang làm gì, lên báo như thế nào. Chuyện quan trọng nhất là tôi muốn mẹ sống vui bình thường, nấu món ngon cho tôi ăn, chia sẻ với tôi những vui buồn từ đời sống chứ không phải mấy chuyện giật gân hay gì đó. Mẹ tôi hiểu và hãnh diện về công việc của con trai mình.
- Có những người không muốn thổ lộ vì đời sống của họ quá phức tạp?
- Có cái gì đơn giản đâu, cuộc sống luôn phức tạp mà. Công việc nào cũng phức tạp. Tôi biết cân bằng để sống. Hơn nữa, tôi cho rằng là con người, ai cũng có nỗi niềm riêng. Tôi không thể làm hài lòng tất cả mọi người nên ai nghĩ gì cũng được, với tôi, đạo đức và văn minh của con người là quan trọng nhất.
- Để đỡ phức tạp thì có lẽ cuộc sống độc thân lại hay?
- Chuyện cưới là quan trọng của một đời người, nhất là sự quan tâm của bố mẹ và gia đình ông bà nhưng có yêu hay không mới là quan trọng nhất. Độc thân đâu có phải là bi kịch , chắc gì kết hôn sẽ có hạnh phúc. Duyên số là do trời định. Tôi cảm thấy mình mãn nguyện với đời sống của mình, hài lòng với những gì mình có và chắc chắn cũng sẽ không chịu sự sắp đặt của ai.
- Có khi nào anh nghĩ mình sẽ nuôi một đứa con mà không cần kết hôn?
- 10 người đã có đến 11 số phận rồi. Có người sinh ra đã được bố mẹ lo. Tôi không có được may mắn như vậy nhưng tuổi thơ tôi rất đẹp, đuợc sinh sống cùng ông bà nội ở khu phố tàu buôn bán tấp nập và đầy những kí ức giúp tôi luôn có những hoài niệm và sống tốt khi thành người. Ông nội đã mất vài năm trước với cuộc đời bôn ba, còn bà nội và gia đình định cư ở Mỹ đã lâu.
Thuở nhỏ, tôi được bà nội nuôi dưỡng. Bố mẹ lo làm ăn và khi gặp chuyện, tôi phải vào đời sớm, vừa học vừa làm từ hồi học sinh - sinh viên, kiếm đủ việc làm thêm có thu nhập, phải lo cho gia đình, cho bố mẹ, cho em trai đến khi lấy vợ. Mọi công việc đều gánh trên đôi vai tôi và có lúc tôi đã thực sự cảm thấy mệt. Cách đây một năm, khi lo cho em trai xong, tôi nói với mẹ: “Mẹ ơi, con đã 30 tuổi rồi, đã lo nhà cửa cho bố mẹ rồi, đám cưới của em con cũng lo rồi. Hồi đi Mỹ, con muốn ở lâu dài nhưng phải quay về lo cho em. Mẹ ơi, con mệt, giờ con đã có thể tự lo cho con được chưa?”. Thời gian không có nhiều để tôi lo cho riêng mình, tôi là anh cả, muốn lo cho cha mẹ và em. Thà mình khổ còn hơn là để gia đình khổ. 30 tuổi, vậy là xong mọi việc, quẳng gánh đi nỗi lo âu đi phần nào. Mẹ nói được rồi, con có thể cho mình khoảng trời riêng. Tôi dọn ra ngoài, thuê một cái nhà ở riêng, trang trí cho mình từ cái rèm cửa, đèn ngủ. Nếu có ai thương và lấy tôi thì phải thông cảm với đời sống và những khó khăn của tôi, chia sẻ chuyện gia đình và cả chuyện nghề nữa, thức sớm, ngủ khuya.
Tôi không có tính la cà, tôi chỉ đi đến những nơi mình yêu thích và có thể thoải mái, hoặc chỉ ở nhà nấu ăn một mình, xem như thư giãn và chăm sóc dọn dẹp nhà cửa, nghe nhạc và xem phim và chương trình mình yêu thích. Có những người không thể “connect” được với nhau, do vốn sống và suy nghĩ, không thể ép nhau đuợc. Đến giờ, tôi quen nhiều, biết nhiều nhưng bạn thân cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay vì họ mới thực sự hiểu mình và chia sẻ với mình, một phần vì cùng quan điểm và tôi rất quý trọng điều ấy. Hiện tại, tôi rất mãn nguyện, được đóng phim, được hát, được về nhà nghỉ ngơi, được nuôi một con chó mình thích, được sắp xếp thời gian để tự vui sống, như một bản nhạc đuợc yêu thích vang lên.
- Trăm người quen mới có mấy người thân, anh cũng trong tình trạng đó?
- Cũng không hẳn vậy đâu, làm trong ngành giải trí, quen biết nhau thì nhiều, trên công việc là chuyện bình thường, còn cuộc sống tính tôi không thích có quá nhiều bạn đấy chứ. Những người tôi thân đã chơi với nhau từ hồi học phổ thông, nhà thiếu nhi. Tôi không thể đánh mất những người bạn này. Tôi không cần người thứ 6, thứ 7 hiểu mình. Tôi thấy đủ rồi. Bạn bè tôi có người yêu nhưng mỗi khi có dịp gì vui buồn thì họ đều chứng tỏ cho người yêu của mình rằng tôi có thằng bạn này không thể bỏ được. Có lúc bị trục trặc ngoài đường nửa đêm, họ cũng sẵn sàng đến.
Họ là những người bạn tri kỷ nhất, một phần trong cuộc sống của tôi, không nhất thiết phải kể tên trên báo, chỉ biết rằng, chúng tôi đã từng nói với nhau: nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn là bạn thân.
- Nghe nói anh còn chuẩn bị ra một cuốn truyện ngắn?
- Cuốn truyện ngắn này đang trong thời kỳ biên tập bởi nhà văn, họa sỹ Nguyễn Thúy Hằng. Tôi đã viết từ lâu giờ mới có ý định xuất bản. Cuốn sách là những câu chuyện tôi lượm lặt trong hành trình sống của mình. Sẽ có rất nhiều người ngạc nhiên khi tôi xuất bản truyện ngắn nhưng kỳ thực tôi đã viết và có nhiều bài thơ đăng báo từ hồi nhỏ rồi. Tất nhiên, khi ra sách, tôi phải đối mặt với những phản ứng khác nhau, vì sẽ bị cho là ngoại đạo. Nhưng tôi vui vì trên thực tế, tôi đã làm được một việc mình yêu thích đó là sáng tác, ai cũng có thể bắt đầu từ niềm đam mê, hạnh phúc nhất là được làm những gì mình yêu thích.
Theo VTC