Trong một chia sẻ có tên Lặng gửi qua fanpage confession ĐH Bách khoa, người em gái giấu tên đã viết về anh trai của mình. Anh cô mới mất vì ung thư. Chàng trai này đã thầm yêu người con gái có tên M.H – admin của trang confession dù chưa gặp mặt, không có số điện thoại, không Facebook.
Ngay sau đó, người con gái có tên M.H hồi đáp lại với tựa đề Gấp – tìm người trong confession Lặng đầy xúc động.
Đoạn chia sẻ đối đáp của hai người nhận được hơn 6000 lượt like (thích) và hàng trăm lượt bình luận: “Confession đầu tiên khiến mình rơi nước mắt”, “Không thể cầm nổi nước mắt”, “Có lẽ mạng xã hội là ảo nhưng cảm xúc là thật. Nghẹn”...
Quản lý của trang confession của ĐH Bách khoa kể lại: “Vào đầu tháng 6, chia sẻ đầu tiên của bạn nam được đăng tải. Sau đó bạn gửi nhiều bộ phim, bài hát không phải để đăng mà chỉ nhằm cho admin M.H đọc. Hai người cùng có tình cảm từ đó. Qua câu chuyện, mình thấy rất thương M.H. Mong bạn vượt qua được nỗi buồn".
Sau đây là trích đăng của người em gái chàng trai đã mất:
Lặng - Gửi chị admin M.H
"Em không biết chị còn làm admin của trang này nữa không, cũng không biết kí hiệu tên của chị. Ngày trước anh trai em có nhắc đến chị mà em vô tâm quên mất rồi.
Chị! Anh ấy đi rồi. Anh ấy đúng là đồ không bình thường khi lúc nào cũng muốn cô đơn mà. Chẳng hiểu sao anh lại thích một cô gái không quen không biết như chị. Vào viện thăm anh, lúc nào cũng chỉ dặn em nhớ mang máy tính để đọc Bách khoa confession. Anh ấy nói vì nhớ trường, nhớ bạn bè, và thấy chị bình luận vui quá thế là anh ấy quý. Chị thấy anh ấy có dở hơi không?
Chia sẻ của em gái về anh trai của mình gửi M.H. |
Anh là người tình cảm lắm chị ạ. Chị phải thấy vui vì anh ấy thích thầm chị nhé, anh có răng khểnh đẹp trai rất duyên, lại còn cao ráo, biết đánh đàn nữa, đeo quả kính cận dễ thương cực ý. Em cũng nói với anh không gặp không biết người ta là ai, thì làm sao mà người ta thích anh. Rồi anh chỉ lườm, vừa cười vừa nói với em: "Thế mới đặc biệt".
Cứ ngày nào cũng thế, thói quen của anh là đọc Bách Khoa confession, cùng xem phim với em qua Youtube, hát, đánh đàn cho em nghe, thuốc và hóa trị.
Rồi một ngày em thấy anh ít nói. Anh không cười nữa. Anh bảo với em, anh làm chị buồn và giận. Chị không thích kiểu ấu trĩ khi anh cứ viết confession cho chị mà không nhắn tin, anh cũng không đủ can đảm để lại Facebook cho chị hay gặp chị vì thời gian của anh không còn nhiều. Việc anh bị bệnh anh không nói cho ai ngoài người trong gia đình, vì sau thời gian ra trường bạn bè mỗi người một việc, từ khi biết mình bị bệnh anh thay sim và lập một tài khoản khác.
Anh trai em cứ lặng lẽ như thế đấy, đúng là đồ vừa khùng vừa ngốc nghếch.
Anh làm chị khóc nữa đúng không? Thật là hết thuốc chữa. Anh có kể với em là chị có đăng tìm anh qua confession và cũng là lần đầu tiên em thấy anh khóc, chỉ rưng rưng thôi nhưng đủ để em biết anh buồn và xúc động đến thế nào. Bệnh của FA chưa mối tình vắt vai mà chị, anh buồn cười lắm.
Kể cũng lạ, em không khoe đâu nhưng anh được nhiều chị xinh thích lắm, nhưng anh nói với em: “Anh mày phải yêu cùng trường cho nó hợp, trai kĩ thuật nghèo toàn bị chê, tủi thân tao”. Anh nói là nói thế thôi, chứ em biết có chị theo đuổi anh suốt 1 năm liền mà anh sợ chạy mất dép kìa.
Mẹ anh mất sớm từ khi anh lên 6, bố lấy mẹ em và sinh ra em. Mẹ em khó tính và chỉ quan tâm em thôi, nên anh phải tự lập từ nhỏ, thiếu thốn tình cảm. Bố lại là đàn ông nên không thể đong đầy tình cảm cho anh được. Kể cả thi Bách khoa cũng bị ngăn cản, vì bố muốn hướng anh theo học Ngoại thương. Vì anh quyết tâm thi bằng được mà từ ngày ấy bố lạnh nhạt với anh. Gia đình em tương đối khá giả nhưng bố chỉ cho anh tiền học phí, còn tiền ăn hàng tháng anh tự phải đi làm thêm kiếm tiền. Nếu anh theo học ngành mà bố hướng anh sẽ có tất cả và ngược lại.
Anh thương em lắm, chiều em như em gái ruột vậy. Lúc nào cũng thấy anh cười và tốt với tất cả. Vì anh quá tốt nên ông trời bắt anh đi phải không?
Đợt hóa trị cuối cùng, anh không còn đủ sức vượt qua nữa. Với em, anh luôn là chàng trai mạnh mẽ, can đảm nhất em từng gặp. Trên đầu anh trọc trơn, lúc nào cũng chỉ chỉ trêu em: “Thế này tính ra cả một năm tiết kiệm được ối tiền dầu gội đầu”.
Da mặt anh tái đi nhiều, người gầy xanh. Em thương anh vì những đau đớn trong khi tuổi đời anh còn quá trẻ. Anh còn biết bao ước mơ dự định trong đời. Anh còn chưa người yêu, chưa vợ, chưa con cái. Thương anh vì tất cả, chàng trai mạnh mẽ nhất trong đời em. Em sẽ theo gót chân anh, sẽ cố gắng học để vào Bách khoa, thực hiện tiếp ước mơ còn dang dở của anh trở thành kĩ sư giỏi.
Anh đi trong mùa đông lạnh và gió rét quá. Chị đừng quên anh nhé. Vì anh đáng được nhiều thứ tốt đẹp hơn trong đời. Từ hôm anh mất em mới lại vào Facebook của anh và viết confession cho chị. Rồi em sẽ lại khóa nó lại, giống như anh trai em, anh ấy cần được nghỉ ngơi và yên bình.
Nếu may mắn mà chị đọc được thì hay quá. Chúc chị học tốt và luôn vui vẻ nhé, cũng đừng quên có một thiên thần từng quý mến chị, em gọi anh như thế vì với em anh ấy luôn là thiên thần mà".
M.H hồi âm như sau:
"Gửi cô bé - em gái của anh!
Cảm ơn em đã cho chị biết tình cảm của anh dành cho chị nhiều như vậy. Chị còn nhớ lần đầu tiên đọc confession của anh có mấy dòng cuối dành cho chị, đó là vào cuối tháng 6. Rồi sau đó anh ấy hôm nào cũng gửi vào Bách khoa confession cho chị 1 bài hát hoặc 1 bộ phim hoạt hình.
Chị cũng muốn tìm anh ấy lắm nhưng không tìm được. Chị để lại cả số điện thoại trên confession cũng không tìm được. Vì đây là một trangchung nên chị không dám công khai nhiều quá chuyện riêng tư, nên đành quên.
M.H muốn tìm người em gái trong chia sẻ "Lặng". |
Chị vẫn giữ lại các confession của anh trai em viết cho chị và coi như đó là một kỉ niệm đẹp của chị khi ở Bách khoa. Rồi dến một dòng chia sẻ của anh em nói bị bệnh, linh cảm cho chị biết hai người là một. Chị và admin có tên M.F lại một lần nữa tìm, và chắc anh biết nhưng do anh bị bệnh nên âm thầm chịu đựng một mình. Khoảng thời gian ấy chị khóc nhiều, thấy sợ và hoang mang vì nhiều lúc nghĩ chuyện của anh và chị như chuyện cổ tích.
Cô bé ạ, có thể em nghĩ viết lên đây chị đọc sẽ thoải mái hơn, nhưng từ sâu trong thâm tâm chị vẫn trách anh em vì đã bước chân vào cuộc đời chị, thì hãy để lại một kỉ niệm đẹp chứ không phải kỉ niệm buồn như bây giờ. Giá mà anh can đảm nhắn tin cho chị, anh và chị làm bạn. Dù là thời gian ngắn nhưng có lẽ anh không phải âm thầm chịu đựng một mình. Và giờ này anh đã đi xa thì chị cũng vẫn áy náy vì chị đã nợ tình cảm của một chàng trai Bách khoa như thế. Chị sao có thể an tâm khi biết một người mang trong mình chỉ một tên M.H mà mãi mãi ra đi được?
Em gái ạ, nếu em muốn giúp chị, xin em hãy liên lạc với chị đi. Dù chỉ là một lần cuối thì chị cũng muốn tới thắp cho anh một nén hương như một người anh cũng là một người bạn của chị. Như vậy chị sẽ thoải mái hơn và chị tin anh em sẽ mỉm cười ở một nơi xa nào đó. Chị mong em hiểu được tâm trạng của chị bây giờ. Chị chỉ tưởng tượng được qua nhưng dòng confession của anh em viết cho chị, một chàng trai Bách khoa đam mê kĩ thuật, lãng mạn, sống nội tâm, cao trên 1,7 m và bị cận nữa. Chị xin em hãy giúp chị với".
Confession tạm biệt của chàng trai đã mất
Trước đó, ngày 26/6, chàng trai này đã để lại confession: “Ước mơ cho bố mẹ, cho em gái, cho cả người ấy trong tương lai. 5 năm ở Bách khoa và từng nói với lòng tập trung học, có việc ổn định sẽ yêu, sẽ chăm lo cho bố mẹ và đứa em thật tốt.
Giờ ngồi trong căn phòng như địa ngục này, mỗi lần truyền hóa chất, tóc rụng hết rồi. Một thằng con trai mà phải bật khóc trong lúc này, thấy mình yếu kém quá. Cũng muốn có người đặc biệt trong lúc nãy để biết thế nào là tình yêu nhưng trễ quá rồi".