Chị Trần Thị Cẩm Giang, mẹ của Thương, cho biết, nhờ một tổ chức từ thiện quốc tế, chị đã đưa con đi Đà Nẵng để làm chân giả. Nhưng con bị lệch khớp háng và còn quá nhỏ để chịu đau đớn nên bác sĩ động viên chị về tập vật lý trị liệu để nắn lại, hẹn mùa hè sau khám lại. Chưa có kết quả nhưng hai mẹ con tràn trề hy vọng.
Hoài Thương đi chơi tết với mẹ. Ảnh: Tuổi Trẻ. |
Một năm nhiều yêu thương
Thương là nhân vật trong phóng sự ảnh “Em vẫn cười dù cuộc đời bất hạnh". Chị Giang kể khoảng nửa năm nay, một người Mỹ mà gia đình vẫn gọi thân mật là “chú Rik” - một cựu binh tên thật là Reginald Carnes từng chiến đấu tại Việt Nam - đã mở một kênh vận động từ thiện mang tên “Hans for Thuong” (Đôi tay cho Thương) trên website gofundme.com cho đến khi có 10.000 đôla Mỹ giúp bé Thương làm tay giả.
“Chú Rik" đã cho xem ảnh đôi tay mà chú đang gây quỹ làm cho Thương, một đôi tay có đầy đủ 10 ngón tay có thể điều khiển được. Nếu Thương thật sự có đôi tay như vậy tôi mừng lắm vì con có thể học được nhiều môn học phức tạp sau này như hình học” - chị cho biết.
"Chú Rik" cũng đến thăm Thương rất thường xuyên, giúp đỡ gia đình trang trải các khoản sinh hoạt, cùng bạn bè mua tivi, mua ván trượt, gắn máy lạnh trong một căn phòng cho cô bé.
Cuộc đời vẫn còn phía trước
Những ngày này, “chim cánh cụt” đã được nghỉ tết nhưng mỏm chân cụt lại bị nứt nẻ đau đớn không lê la khắp nhà được nữa. Mẹ bé bảo đợt rồi nhà trường cho học sinh làm vệ sinh, cánh cụt cũng lăng xăng đẩy bàn trượt theo các bạn nhặt rác nên chân mới bị nứt ra.
Đau nhưng cô bé không hề kêu ca, thế nhưng vì cứ phải ngồi một chỗ lâu nên có vẻ buồn một chút. Lớp 2 năm nay, Thương có thêm may mắn là có một cô giáo tuyệt vời, rất quan tâm và giúp đỡ em, thứ bảy, chủ nhật nào cũng kêu Thương qua nhà cô để cô rèn thêm.
Tết này chim cánh cụt 8 tuổi rồi. Tối tối mẹ và chị đều dạy học bài, mẹ bảo đọc bảng cửu chương, cô bé đã đọc làu làu. Toán cũng chính là môn yêu thích của cô nhóc. “Thi học kỳ rồi con được bốn điểm 10, có môn toán đó cô” - Thương khoe.
Con đã nặng thêm 3kg chỉ sau vài tháng, mẹ vừa phẫu thuật đốt sống giờ đã không còn có thể bồng cô bé lên được như lúc xưa, ở nhà chỉ còn ba bế con lên xuống xe máy và những chỗ gập ghềnh con không thể tự đẩy. Bác sĩ không cho chạy xe nhưng thi thoảng người mẹ vẫn chở con đi học. “Mẹ con đau nhưng vẫn phải chở con đi học” - nghe Thương nói mà lòng nao nao.
Ở nhà Thương vẫn tự thay đồ, đánh răng, rửa mặt, ăn uống. Mấy bữa nay uống thuốc chữa vết thương ở chân, ba chỉ cho uống một lần là ăn cơm xong cô bé tự động đi lấy bịch thuốc, lấy nước uống đúng giờ mà chẳng ai nhắc nhở.
“Năm mới tập trung lo cho Hoài Thương. Mấy tháng mang bệnh bỏ bê con, giờ phải lo tập vật lý trị liệu cho con. Con ngày càng lớn, đến lúc nào đó bố mẹ chẳng còn ẵm bồng nên muốn con có thể tự lập làm mọi thứ. Ba mẹ cũng sẽ sửa lại nhà vệ sinh, bồn rửa trong nhà để Thương với tới, tự chăm sóc cho mình” - chị Giang nói về dự định năm mới.