Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Ngày 20/11 của lứa học trò đã lên chức ông, bà

Trong dịp họp mặt, cô Thư cùng lứa học trò đầu tiên ôn lại kỷ niệm những năm tháng cũ, khi phải học đêm dưới hầm, vừa giảng bài vừa nghe tiếng báo động trú bom.

Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam, cô Trịnh Thị Thư (69 tuổi, cựu Hiệu trưởng trường THCS Gia Sàng, Thái Nguyên) gặp gỡ những học trò cũ thuộc niên khóa 1972-1975 (trường cấp 2 Túc Duyên, Thành phố Thái Nguyên). Cô chủ nhiệm lớp trong 3 năm cấp 2, từ lớp 5 đến lớp 7 (theo hệ 10 năm).

"20 tuổi, vừa tốt nghiệp trường 10+3 Sư phạm Việt Bắc, tôi được phân công chủ nhiệm lớp này. Ngày đó, vì chiến tranh, địch bắn phá ác liệt, suốt ngày phải sơ tán vì bom, học dưới hầm đầy khói bụi nhưng tình cô trò thắm thiết. Sau này, có người thành đạt, cũng có người đã nằm lại nơi chiến trường nhưng chúng tôi không bao giờ quên từng thành viên năm đó", cô Thư tâm sự với Zing.

Cô kể sau khi tốt nghiệp, có người nhập ngũ, người đi làm ăn xa nên cả lớp mất liên lạc. Đến năm 2007, lúc cô Thư nghỉ hưu, các học trò năm ấy mới kết nối được với nhau nhờ mạng xã hội. Suốt 13 năm nay, lớp vẫn gặp nhau đều đặn, cùng ôn lại kỷ niệm xưa.

hop lop 20 thang 11 anh 1

Cô Thư (người cầm bó hoa) cùng ôn lại kỷ niệm với các học trò mình chủ nhiệm cách đây hơn 45 năm.

Ngày 20/11 được học trò tặng rau

Cô Thư xúc động khi nhắc lại những ký ức khi dạy học trong thời chiến. 40 người trong lứa học trò cô chủ nhiệm năm đó đều có hoàn cảnh khó khăn.

"Là con nhà nông, nhiệm vụ của các em là phải đi làm giúp gia đình. Mỗi tuần, các em còn đi lao động 2 buổi, cùng đào hầm, đào hào. Thế nhưng ai cũng tự giác, cố gắng học hành".

"Ngày đó, cô trò phải học dưới hầm, từ 17h chiều đến 21 giờ tối. Không có điện, mọi người tự mang đèn dầu theo. Mỗi lần nghe thông báo sắp bị ném bom lại sợ thon thót, các em đội mũ rơm đi học và luôn sẵn sàng chạy xuống hầm trú".

Điều cựu nhà giáo nhớ nhất là tình cảm bình dị, chân thành của lớp học trò ngày trước. Đến ngày 20/11, cô bất ngờ khi thấy các em khệ nệ mang những cây súp lơ, khoai, đậu xanh... đến tặng. Có người còn mang treo lủng lẳng trước cửa nhà cả xâu bánh mật hay bắp ngô để cả bẹ, bó lại thành chùm.

"Làng Túc Liên của tôi hồi đó là làng trồng rau, người dân chủ yếu sản xuất các loại rau củ và cây ăn quả. Vì thế những thứ các em đem tặng cũng đều là của nhà trồng được. Với tôi đó là những món quà đẹp nhất".

"Một lần khác, vào ngày 28 Tết, tôi vừa thức dậy đã thấy trước cửa nhà toàn rau, nào su hào, cà rốt, hành tây, rau cải... Hóa ra mấy bạn học sinh gánh rau đi bán, lúc qua nhà đã lẳng lặng để lại như món quà Tết tặng cô".

"Những thứ dung dị như vậy khiến tôi hạnh phúc, là tấm chân tình quý giá, điều mà khi chiến tranh kết thúc, cuộc sống đủ đầy hơn nhưng mình khó có thể nhận được".

Tháng 1/1975, vừa kết thúc học kỳ 1 năm lớp 7, cô Thư tiễn 6 học trò (4 nam, 2 nữ) của mình lên đường nhập ngũ.

"Các em ấy được đặc cách tốt nghiệp cấp 2 sớm. Trong cuộc chiến, có 2 người hy sinh, mãi mãi nằm lại chiến trường. Vì thế mỗi năm, đến ngày 27/7, lớp lại họp mặt một lần, đến thắp hương tưởng nhớ những người bạn cũ", cô kể.

Cuốn lưu bút dày lên qua từng năm

Không phải những thứ lớn lao về vật chất, điều cô Thư cảm động nhất là món quà tinh thần từ lứa học trò đầu tiên. Lớp có một cuốn sổ lưu bút đặc biệt, mỗi năm gặp gỡ, các thành viên sẽ ghi vào đó những dòng cảm nhận của mình về cô giáo.

"Đợt này em thấy cô khỏe hơn lần gặp trước, em thấy cô bắt đầu có mấy sợi tóc bạc, em phát hiện khóe mắt cô có thêm vài nếp nhăn, chiếc váy cô mới mua đẹp lắm - những lời chân thành như vậy khiến tôi xúc động mỗi lần đọc lại. Cuốn sổ ấy cứ dày lên qua từng năm, đến bây giờ đã hơn 200 trang".

Cô Thư cảm thấy không có khoảng cách giữa mình với các học trò. Sau 45 năm, các thành viên trong lớp giờ đều đã nghỉ hưu, lên chức ông, bà. Có người từng làm giáo viên, người là công an, có chú công tác tại địa phương, cũng có người chuyển đến vùng khác làm ăn, sinh sống.

Sau từng ấy năm, ai nấy đều giữ gìn tình cảm đối với nhau, cố gắng sắp xếp để gặp gỡ. Những người ở xa không về gặp được cũng hỏi thăm lẫn nhau.

"Hôm vừa rồi gặp mặt, các học trò chúc tôi: 'Con chúc cô luôn luôn mạnh khỏe, theo chúng con đến cùng trên chặng đường còn lại, đừng bao giờ cô ngã bước'. Nghe xong câu ấy tôi đã bật khóc, rất cảm động trước tình cảm của các em".

Trường học của con cháu giới nhà giàu Hàn Quốc

Các trường tiểu học như Kyonggi, Young Hoon và Soongeui là lựa chọn hàng đầu của giới nhà giàu Hàn Quốc vì từng đào tạo nhiều doanh nhân, chính trị gia và nghệ sĩ khi họ còn nhỏ.

Đinh Phạm

Ảnh: NVCC

Bạn có thể quan tâm