Tình yêu đánh mất
Gửi tới anh một lời xin lỗi chân thành, xin lỗi cả tình yêu đã đánh mất.
"Mưa! Mưa về trên phố vắng. Hạt mưa rơi nhớ ai mưa triền miên"… Những hạt mưa bay lất phất càng về chiều lại càng mau và dày hơn. Mưa đậu trên tóc em trắng và trong như nước mắt người con gái lúc chia ly. Bước âm thầm trong đêm vắng em nhớ anh, nhớ hơi thở ấm, nồng nàn mà anh đã trao em trong những ngày đông giá lạnh.
Anh đi rồi, hôm nay một mình em lặng lẽ trên con đường vắng, nỗi nhớ anh càng lúc càng da diết và cồn cào hơn. Nhớ mỗi lần tan sở em đều được anh đi đón, anh nắm tay em bằng bàn tay ấm và săn chắc của mình, em cảm nhận rõ niềm vui nơi đáy mắt anh và sự rộn ràng của trái tim mình.
Em ước gì lúc này được tận hưởng lại cái cảm giác ấy, cảm giác bằng xương bằng thịt được ở gần anh, được tay trong tay sánh bước trên lối về quen thuộc.
Em thật không biết quý trọng những gì đã có để khi mất nó rồi em mới nhận ra là mình đã trắng tay.
Làm sao có thước nào đo được tình yêu! Vậy mà em đã đo tình yêu của anh dành cho em bằng những thứ cực kỳ tầm thường rồi cho rằng anh chẳng biết yêu em gì cả. Em lạnh lùng thẳng tay giẫm đạp những gì mình không muốn. Em đã ích kỷ, đã ác nghiệt đẩy tình yêu của chúng ta đến bến bờ nguy hiểm bằng những oán trách và hờn giận vớ vẩn.
Em biết là anh không bao giờ giận em vì anh có một tình yêu khoan dung và độ lượng. Với anh, em mãi chỉ là một cô bé bướng bỉnh và hiếu thắng mà thôi.
Rõ ràng là em đã yêu anh, không phải thứ tình yêu gò ép cố mà được. Em hiểu trong tình yêu luôn có những giới hạn, nhưng dù không muốn em vẫn không thể vượt qua. Sự yếu đuối của con tim đã làm cho em sa ngã vào lưới tình của một kẻ khác. Em đã chối bỏ anh như một món đồ không cần dùng đến và người khác đã sở hữu nó.
Đám cưới của anh rộn ngập trong tiếng pháo hoa cùng với những lời chúc. Em ở đằng xa, đứng bên lề cuộc sống của anh, nước mắt tuôn trào lúc nào không hay. Em muốn đến xem mặt cô dâu và chúc mừng anh nhưng em không đủ can đảm. Mọi người sẽ nhìn em bằng ánh mắt như thế nào đây? Lên án, coi thường hay thương hại em?
Rồi khi anh hỏi thăm em sống thế nào? Em biết trả lời sao đây? Nói rằng em có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, một cô gái kiêu kỳ bị chồng ruồng bỏ và đã ly dị rồi hay sao?
Em đã bị cuốn vào những lời hoa mĩ rồi lại bị nó đè nghẹt như thế này đây?
Đến với anh, em đã được yêu một người của riêng mình, còn đến với anh ấy (Khi đã là vợ) em vẫn phải sẻ chia chồng với những người đàn bà khác. Em đau khổ quá! Con người ta có thể chia sẻ mọi thứ nhưng trong tình cảm thì không.
Em đã sai lầm trong con đường mình đã đi, đã chọn và em biết đến lúc nào phải dừng lại để tìm cho mình một hướng đi mới thích hợp hơn. Sau 10 tháng 21 ngày làm vợ, em đã gửi đơn ly hôn đến toà án và nhanh chóng được trả tự do. Chúng em chưa có gì ràng buộc. Đó có thể cũng là một cơ may cho cuộc đời em vì nếu có con cái em sẽ không dễ dàng từ bỏ đến vậy.
Sau đám cưới của anh, nhìn thấy anh hạnh phúc, lương tâm em phần nào cũng đỡ bị cắn rứt. Chúc cho anh và chị ấy giữ được tình yêu đến ngày đầu bạc răng long. Cũng xin gửi tới anh một lời xin lỗi chân thành. Xin lỗi cả tình yêu đã đánh mất.
Theo Khampha