Ngày 11/5, trên Facebook Trình Tuấn đăng tải hình ảnh anh cõng con gái 18 tháng tuổi trong dòng người tuần hành tại TP.HCM, cùng hô vang "Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam".
Giữa mùa hè nắng gắt, người cha cõng con trên vai, hai tay giữ con âu yếm. Trên đường đi tuần hành, một bà cụ bán bánh bên đường đã chia sẻ phần quà nhỏ cho bé gái 18 tháng tuổi. Bà đã già, đôi tay nhăn nheo với lên cao vừa bóc bánh vừa đưa cho con trẻ. Người bố quay đầu lại mỉm cười cảm ơn.
Bức ảnh xuất hiện trong bối cảnh tình hình biển đảo đang nóng lên từng ngày bởi sự kiện Trung Quốc đưa giàn khoan HD 981 vào vùng biển chủ quyền của Việt Nam. Một hành động nhỏ về tình yêu quê hương đất nước, tình cảm giữa những người con cùng chung mẹ Tổ quốc khiến nhiều người cảm động.
Tấm lòng từ bà cụ bên đường bán bánh dành cho hai cha con khi đi tuần hành. (Ảnh: NVCC). |
Đằng sau hình ảnh đẹp này là câu chuyện dạy con của người cha về lòng yêu nước khiến người đọc cảm động. Trình Tuấn là một người cha đơn thân. Vợ của anh mất đi khi con gái vẫn còn ẵm ngửa. Bé Ủn nay đã được 18 tháng tuổi. Để nuôi con lớn khôn, anh đã bế con đi xin từng bịch sữa, làm thơ chia sẻ với con. Việc anh cõng theo con gái nhỏ đi để tuần hành, là để con cảm nhận được tinh thần yêu nước của người Việt từ tấm bé.
Ngay từ khi con gái chưa đầy tháng, anh đã nói với con về tình yêu Tổ quốc khi thấy những bạn trẻ khóc ngất để chào đón thần tượng từ nơi xa lạ:
"Con sinh ra mất gần như tất cả,
Chỉ còn ba và thương cảm của người đời.
Lớn lên con hãy dành nước mắt,
Cho những điều xứng đáng.
Đừng phí phung cho thần tượng hay sùng bái cá nhân.
Nước mắt kia rơi cho những điều giản dị,
Cho đồng bào, cho dân tộc, cho những đời bất hạnh,
Ba mỉm cười, con đã trưởng thành".
Đăng kèm bức ảnh tuần hành vì Tổ quốc của hai cha con là những dòng viết xúc động của anh khiến nhiều người trăn trở:
"Hôm nay không chỉ mình con mà còn nhiều anh chị nữa cũng được ba mẹ dẫn đi xuống đường tuần hành. Nhưng thật là hữu duyên khi hai ba con mình gặp được và đi chung với hai cha con một bạn cũng cỡ tuổi con. Ba viết những điều này hi vọng một ngày khi trong con bắt đầu hình thành ý niệm quê hương đất nước, nó giúp con vun đắp cho thứ tình cảm thiêng liêng và thuần khiết có sẵn trong tim, chảy trong máu. Và ba viết cho một ngày đáng nhớ trước ngày con tròn 18 tháng.
Nhưng ba không viết để dạy cho con bài học phải yêu nước thế nào, con phải tự tìm điều đó cho chính mình. Mỗi người có một cách yêu nước khác nhau nhưng tình cảm cho dân tộc, cho Tổ quốc chỉ là một. Tình cảm đó luôn luôn hiện hữu và ẩn chứa trong mỗi con người, mặc dù nó có thể bị che lấp bởi cuộc sống hàng lo toan cơm áo gạo tiền, hay những buồn vui thường nhật. Nhưng khi non sông cất tiếng gọi, nó sẽ trỗi dậy, đáp lại và hối thúc. Điều một ngày con sẽ phải học là cảm nhận tình cảm thiêng liêng đó bằng tất cả trái tim của mình, nó sẽ là kim chỉ nam hướng con tới điều đúng đắn. Con sẽ gạt bỏ được sợ hãi, gạt bỏ được những điều mị dân hay sáo rỗng. Con sẽ làm được những điều tương tự như điều hôm nay ba đã làm.
Ba có đủ lý do để bảo bọc con và lẩn trốn sự kiện ngày hôm nay. Nhưng không ba đã không làm thế, cũng như ba đã chọn ròng rã xin sữa mẹ cho con tới giờ kể từ ngày mẹ con mất. Ai đó hỏi ba chỉ trả lời ngắn gọn do con dị ứng sữa bột, cũng như hôm nay ai hỏi ba chỉ trả lời không có ai trông con cả. Tất nhiên, đằng sau đó là những điều ba gửi gắm mà đôi khi khó có thể nói được qua vài lời. Cùng con xuống đường tuần hành là ba muốn gieo vào con hạt giống của lòng yêu nước. Cho con trải nghiệm điều đặc biệt về cuộc sống. Con sẽ quen và không phải vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân như ba từng trải qua khi thực hiện quyền chính trị dân sự của mình.
Và hôm nay, con làm ba ngạc nhiên và xúc động khi lần đầu tiên gọi tên của Tổ quốc bằng cái giọng ngọng ngịu đang tập nói: "Việc... Năm". Bây giờ thì con chưa cảm nhận được ý nghĩa và thiêng liêng của hai từ đó. Rồi một ngày con sẽ cảm nhận được điều đó khi ý thức được rằng mình sẽ là đứa trẻ bất hạnh nhường nào nếu mất nốt người mẹ cuối cùng. Mẹ Tổ quốc".
Hôm nay có người đã có người hỏi ba: Đi làm gì, giải quyết được gì? Ba đã trả lời: Tại sao lại hỏi đi làm gì, giải quyết được gì? Đơn giản là xuống đường để chia sẻ tình cảm của mình với Tổ quốc, để được đi cùng những người mà trong cuộc sống chưa một lần gặp, nay đứng bên nhau nhìn về một hướng. Để thấy mình không cô đơn, để giải toả sự phẫn uất của một công dân khi chủ quyền bị chà đạp. Thứ tình cảm đó nó thiêng liêng từ trong máu mủ và ko vụ lợi thì tại sao phải hỏi quá nhiều phải không con?".