Bức thư đầu gửi anh sau 7 năm chia tay
Trong anh còn không những kỉ niệm khi chúng ta quen nhau thời cắp sách đến trường. Em tung tăng trong chiếu áo dài trắng, anh đi bên cạnh mang cặp giùm cho em, những kỉ niệm trong 2 năm quá dỗi ngọt nào trong em.
>> Em sẽ chọn con đường không có anh
>> Chạnh lòng ngày em bước qua quá khứ
Anh có còn nhớ con đường phủ đầy hoa điệp vàng mỗi khi anh đưa em về, những buổi chiều lanh thang sau buổi học ở gần bờ kênh, anh chỉ ngôi nhà biệt thự đang xây và bảo nó sẽ là của chúng mình. Anh có nhớ hôm anh chịu đi chân trần để nhường cho em đôi giày của anh vì em mang giày cao gót và không thể đi tiếp được. Anh đi bên cạnh em, nắm tay và cầm đôi giày của em ở Thảo Cầm Viên. Và anh ơi, anh có còn nhớ lần đầu tiên chúng mình hẹn nhau ở quán ăn với ánh nến lung linh? Có lẽ anh đã quên nhưng em vẫn nhớ, nhớ nhiều và rất nhiều.
Em còn nhớ hôm chúng mình ngồi khóc khi anh nói sau này anh sẽ đi du học mặc dù lúc ấy chúnh mình mới học lớp 11. Đó là lần đầu tiên em thấy anh khóc, những giọt nước mắt em không thể nào quên được. Và em cũng còn giữ những tấm hình sticker chúng mình chụp chung, chiếc áo khoác anh tặng em hôm sinh nhật, đến giờ chúng vẫn rất quý giá với em.
Chúng mình chia tay không lý do, chỉ một tin nhắn trong lúc giận dỗi mình đã không còn chung bước trên con đường phủ đầy hoa điệp vàng. Em vẫn trông theo bóng anh kể cả khi sau lưng anh là người con gái khác khi chúng mình học năm cuối.
Khi anh du học, em vẫn thầm hỏi thăm và ghé trang cá nhân anh thường xuyên. Những lần anh về Việt Nam, anh đến với em nhưng sao anh không nói, anh bên em như người tình nhưng lại im lặng như người xa lạ, mối quan hệ đó cứ mờ ảo như sương mờ. Anh có biết rằng em vẫn yêu anh nhiều dù em không thể nói, vì khi nói ra là em sẽ mất anh vĩnh viễn vì em biết anh là người không để tình cảm làm cản trở con đường anh đi. Em vẫn hy vọng ngày anh về.
7 năm trôi qua, ngày anh chính thức về Việt Nam, anh lại ra vội Hà Nội để làm việc cho gia đình. Em chỉ được gặp anh một lần, ánh mắt em nhìn anh vẫn như trước nhưng ánh mắt anh nay khác xưa rồi. Em buồn!!!
Ngày Tết anh vài Sài Gòn, em khao khát gặp anh để giãi bày tâm sự và tự nghĩ rằng em sẽ dối lòng mình và nói với anh là em đã quên cảm giác yêu anh, nhưng đôi ba lần anh đều thất hẹn. Lúc này mọi ảo tưởng, hy vọng của em đã dập tắt, anh đã thật sự ra đi khỏi em. Em khóc!!!
Em bước trên con đường năm xưa nhưng hoa điệp vàng giờ không còn nữa, chỉ còn lại trong kí ức của em. Em không thể quên anh nhưng em sẽ thôi nhớ đến anh.
... Gởi Fighter!
MC
Theo Infonet