Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Dấu mưa tháng sáu

Quen nhau ở đầu mùa mưa trước rồi chia tay ở cuối mùa mưa sau, bên nhau những ngày Sài Gòn đầy mưa nắng nên kỷ niệm cũng theo đó mà bốc hơi thật nhanh.

Gửi P vì những cay đắng và ngọt ngào anh dành cho em!

Trời đổ mưa bất chợt, em ngồi trong quán quen nhìn mưa giăng giăng. Em thấy, có cô gái với đôi chân trần bước hoang hoải dưới mưa, ánh mắt buồn đến lạ. Tháng sáu đến rồi phải không?

Em lật ngược tờ lịch cũ.

Tháng sáu của nhiều năm về trước, em tươi vui, tinh nghịch. Em hay hát vu vơ, hay liếc ngang liếc dọc một chàng trai cô gái xinh đẹp đi ngoài đường. Ban ngày em đi học, làm thêm, tối đến la cà hàng quán cả giờ đồng hồ, thi thoảng, em lại lại cười tủm tỉm vì một tin nhắn chút ngủ ngon của anh chàng lạ mặt, giấu tên nào đó. Em cũng hay khóc nhưng vì những vụn vặt đời thường: một bài kiểm tra điểm kém, nhỏ bạn em hết lòng tin cẩn nói xấu sau lưng… Em của khi đó, chưa từng đi tìm anh.

Khi những bông cỏ lau phủ kín trắng xóa bãi đất hoang sau nhà, tim em bắt đầu rung rinh từng nhịp thật khẽ khi gặp anh. Thời con nít ngốc xít nhưng đáng yêu đến lạ, đôi ba lần nhắn tin đã chơi trò hẹn hò rồi ngờ nghệch giả vờ nắm tay. Yêu nhau chỉ đơn giản là thế.

Rồi em cũng từng lân lân trong những ngày yêu đầu, bên nhau suốt ngày không chán. Rồi em cũng hão huyền về những mộng tưởng cho tương lai, sau này anh sẽ như thế này, em như thế kia… Tình đầu, đâu ai dạy cho mình cách học yêu như thế nào cho đúng. Em chỉ biết tình yêu là ngọn lửa khiến con người phải liều mình, cho dù là người thông minh hay ngốc nghếch, đã yêu rồi, đều biến thành con thiêu thân. Ai cũng biết xông vào lửa sẽ biến thành tro bụi, nhưng biết làm thế nào, trăm năm sau, cho dù từng bốc cháy hay không, chúng ta đều sẽ biến thành cát bụi. Thế nên, em đâu ngại ngần điều gì.

Tháng sáu, em hay cuộn tròn trong chăn "ngủ nướng" vào sáng ngày mưa đợi anh gọi điện nhắc nhở ăn uống. Hay đôi khi cảm động đến rơi nước mắt khi anh vất vả mang đến món ăn sáng em yêu thích nhất còn người thì ướt như chuột. Anh khi ấy, thương em đến lạ.

Tháng sáu, với những khúc mưa mùa chợt đến chợt đi. Quen nhau ở đầu mùa mưa trước rồi chia tay ở cuối mùa mưa sau, bên nhau những ngày Sài Gòn đầy mưa nắng nên kỷ niệm cũng theo đó mà bốc hơi thật nhanh. Ký ức có lẽ chỉ còn là những dấu mưa.

Chia tay, anh thêm chút trầm lắng, em mất chút hồn nhiên.

Chẳng phải tất cả đôi lứa trên thế gian này đều từng là người xa lạ? Yêu nhau được cũng nên đủ dũng khí để chấp nhận buông bỏ một người không còn thuộc về mình. Em từng nghĩ cuộc đời này dài rộng, việc gì phải chung thủy cả đời để yêu một người, héo mòn cả tuổi thanh xuân, nhưng tình yêu là một thứ kỳ quặc, Khi bàn tay mình đã thôi không nắm lấy nhau, em biết anh đã yên vị nằm lỳ vào một góc trong trái tim.

Những sai lầm xưa rồi cũng sẽ hóa cũ. Em đã chẳng bận lòng để oán trách ngày xưa sao anh vội buông tay, sao em ngây dại chỉ biết khóc nhìn anh quay bước. Nắng xưa đã hao hanh, mưa chỉ vừa mới đến. Rốt cuộc, mong anh luôn là những gì đẹp đẽ trong lòng em. Cuộc đời này hữu hạn lắm, bởi chúng mình  từng rất có duyên trong vô lượng kiếp trước, nên kiếp này mới có cơ hội gặp được nhau.

Khi viết về tháng sáu, em định viết cho anh, một bài  khá dài, về tháng sáu, về anh, về em.

Thật buồn cười vì từng đoạn ký ức cũ kỹ lại đứt đoạn, rời rạc bắt em phải nối lại. Em mừng cho mình, vì cuối cùng có thể ngừng yêu anh.

Ngày xưa, lúc mới bắt đầu nhen nhóm ý định chia tay và ngay cả chia tay thật sự, em cứ tưởng suốt đời suốt kiếp không bao giờ quên, hoặc giả chăng tua đi tua lại nhiều lần những mảng sáng tối về chuyện hai đứa để nhắc nhở về cái thời từng yêu. Em đã nhớ anh, nhớ rất nhiều, nước mắt từng vô vạn lần chảy ngang khi màn đêm u uất kéo về, rồi em chìm vào giấc ngủ, miên man đuổi bắt theo chút kỷ niệm sót của đôi mình. Rồi em lại chìm vào cơn mơ, rồi tỉnh. Tuy nhiên, thật sự, không ai đứng yên một chỗ mà đợi mãi một người, càng không tồn tại khái niệm mãi mãi. Mãi mãi là bao lâu? Chả là bao lâu cả. Tin em đi, thời gian sẽ là phương thuốc thần kỳ, phủ sạch tất cả, từng mảng, từng mảng một. Có ngày, em quên mất mình từng có anh, từng yêu anh, an lành sống.

Đến một ngày, em sẽ lại yêu, anh sẽ lại hẹn hò - với em, hoặc với một người lạ nào đó. Em tất nhiên chấp nhận một phần duyên nợ trong đời, chấp nhận tuổi trẻ từng nông nổi, sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua. Em nghĩ, rồi sẽ có người cầm tay em dắt em đi qua những ngày Sài Gòn đầy mưa nắng, sẽ có người chịu ngồi nghe em than thở những vụn vặt thường ngày, sẽ có người sáng chiều nhắc em ăn uống kẻo bênh, có người không bao giờ biết nghẹt thở vì những quan tâm trẻ con của em

Ngày ấy, chắc cũng sắp đến rồi!

Tháng sáu! Mưa! Em buồn vì những điều đã cũ.

Độc giả có tâm sự muốn chia sẻ, vui lòng gửi về hòm thư toasoan@news.zing.vn. Độc giả chịu trách nhiệm về nội dung, bản quyền bài viết.

Đọc giả Hoàng Lê Quỳnh

Bạn có thể quan tâm