Năm 2020, sau 8 năm sinh sống và làm việc tại TP.HCM, chị Nguyễn Thị Phước quyết định đưa con trai 8 tuổi về quê Di Linh, Lâm Đồng xây ngôi nhà vườn.
Người mẹ đơn thân cho hay chị mong con được gần gũi ông bà, gia đình và có tuổi thơ nhiều niềm vui.
Căn nhà và mảnh vườn của chị Phước được hoàn thiện năm 2020 với chi phí 550 triệu đồng. |
Xót con không có bạn
Chia sẻ với Zing, chị Phước cho hay khi còn ở thành phố, chị thuê nhà để sinh sống kết hợp kinh doanh. Chị ở nhiều quận từ Tân Bình, Bình Thạnh xuống Tân Phú, mỗi lần chuyển nhà đều rất cực.
Con trai chị Phước không có bạn thân và thiếu không gian vui chơi nên đi học về là vào nhà ôm tivi, chơi một mình. Nhìn con không có tuổi thơ tươi đẹp và vô tư, người mẹ thấy xót xa.
“Sau nhiều năm bươn chải, tôi có thể mua nhà ở Sài Gòn nhưng để có điều kiện sống xanh, sạch và rộng rãi thật sự khó. Nếu ở quê, con tôi có thể chơi cùng bạn bè, chạy xe đạp lòng vòng, thả diều những ngày gió lớn và nhiều trải nghiệm mà trẻ em ở phố khó có được. Bởi vậy, tôi quyết định xây nhà ở quê để đưa bé về sống. Tiền thì ở đâu cũng kiếm được”, chị nói.
Không gian xanh trong vườn nhà chị Phước. |
Năm ngoái, chị Phước chọn mảnh đất 900 m2 ở quê hương Di Linh và bắt đầu xây căn nhà 70 m2 với tiện nghi đủ cho hai mẹ con. Diện tích còn lại, chị đào ao thả cá, xới đất làm vườn.
Trong 4 tháng chờ công trình hoàn thiện, chị Phước liên tục di chuyển giữa TP.HCM và Lâm Đồng. Để giảm chi phí, chị còn tự lên ý tưởng thiết kế, giám sát thi công, làm và trang trí phần lớn nội thất trong nhà.
Khi tất cả xong xuôi, mẹ con chị Phước bỏ phố về quê sinh sống.
“Nhà tôi xây đơn giản, mặt tiền hướng ra đường, phía sau là ruộng lúa trải dài. Nơi này cách trung tâm xã 200 m, chợ cũng gần nên điều kiện sinh hoạt không có gì khó khăn. Tôi cho con trai đi học ngoài huyện, cách nhà 3 km để gần bên ngoại. Còn tôi kinh doanh online và có nguồn thu nhập từ vườn cà phê lâu năm”, chị nói.
Nơi trú ẩn trong dịch
Thời gian đầu bỏ phố về quê, chị Phước thấy hơi buồn vì ở Sài Gòn nhộn nhịp đã quen. Nhiều bạn bè ngày trước của chị cũng không còn ở đây.
Tuy nhiên, người mẹ trẻ không hối hận vì con trai được sống vui vẻ, khỏe mạnh hơn trước.
Chị Phước giảm bớt công việc để dành nhiều thời gian cho con. Hàng ngày, hai mẹ con cùng nhau làm đất trồng rau, chăm cây cối trong vườn và thu hoạch rau, củ, quả.
Chị Phước hạnh phúc khi thấy con sống vui vẻ, khỏe mạnh hơn từ khi bỏ phố về quê. |
Mảnh đất ở vị trí hơi dốc nên chị Phước trồng trọt theo hình bậc thang. Ở tầng thấp nhất, chị trồng cây ăn trái như bòn bon, hồng, nhãn, chôm chôm. Phía trên cao, chị làm luống trồng rau xanh, cỏ nhung, hoa ngũ sắc. Chị còn trồng các cây họ đậu, bầu, bí xung quanh hàng rào.
Chị Phước cũng tận dụng những món đồ cũ như bánh xe để trang trí quanh nhà.
“Từ ngày về quê, tôi cảm thấy cuộc sống nhẹ nhàng và hạnh phúc hơn. Con trai tôi có phòng riêng nên biết gọn gàng, ngăn nắp hơn. Bé vốn yêu động vật, giờ nhà có sân thì nuôi gà, mèo, thỏ. Con đi đâu cũng nhớ về cho thú cưng ăn nên không có thời gian ôm điện thoại hay tivi như trước nữa”, người mẹ nói.
Trong dịch bệnh, chị Phước cảm thấy may mắn khi hai mẹ con có nơi trú ẩn an toàn và bình yên.