Một bàn tay lướt qua đũng quần tôi khi tàu điện ngầm rời ga.
Diện bộ vest màu xanh nước biển cùng cà vạt đỏ tía, tôi đang đi từ khu phố Chelsea thân thiện với người đồng tính đến văn phòng ở khu trung tâm Manhattan. Đám đông chen chúc trên tàu. Khi cửa đóng lại, tôi bị xô vào cột kim loại.
Những ngón tay không ngừng vuốt ve phía trước quần tôi. Tôi ngước lên, nhìn vào mặt gã đàn ông hói đầu, cao lớn hơn mình. Nhưng điều đó không khiến tôi sợ hãi vì ở tuổi 33, tôi mạnh mẽ và khỏe mạnh.
“Lùi lại ngay”, tôi hét lên, sau đó vung nắm đấm vào mặt hắn.
Thực tế, viễn cảnh đó chỉ nằm trong trí tưởng tượng.
Court Stroud thời là sinh viên đại học. |
Không dám phản kháng
Cổ họng tôi tắc nghẹn. Tôi đứng chôn chân, tứ chi như thể bị quả tạ đè lên. Gã đàn ông một tay bám vào cột, tay còn lại cứ thế vuốt ve tôi.
Tôi không thở được. Rồi hắn bắt đầu gõ vào khóa quần tôi đoạn mã Morse có nội dung biến thái.
Gã đàn ông cười toe toét và có lẽ tin rằng tôi rất thích sự đụng chạm đó. Tôi cầu xin hắn ta dừng lại bằng ánh mắt van lơn, nhưng kẻ đó không thèm bận tâm. Tôi cảm thấy buồn nôn.
Tôi ghét bản thân vì quá yếu đuối, không dám phản kháng. Khi tàu dừng lại, tôi lao ngay ra phía cửa mở, đầu không ngoảnh lại. Tại sân ga, tôi thở hổn hển và khuỵu xuống.
Tôi không nói về vụ việc trong gần 20 năm.
Đó không phải là vụ quấy rối hoặc tấn công tình dục đầu tiên hay lần duy nhất tôi im lặng.
Court Stroud trong đám cưới với chồng Eddie năm 2014. |
Trong chuyến du lịch tới Đảo Lửa, tôi đồng ý ở chung phòng với Simon (không phải tên thật). Không ai muốn ở cùng người đàn ông lớn tuổi có tiếng ngáy như tuyết lở, nhưng tôi vốn ngủ nhiều. Nửa đêm, tôi giật mình tỉnh dậy vì Simon kéo quần đùi tôi xuống và muốn quan hệ tình dục.
Lần khác, tôi im lặng khi nhà thiết kế thời trang Ryan (không phải tên thật) tóm lấy hông tôi 2 lần trong quán bar East Village đông đúc. Có lẽ cậy mình có chút tiếng tăm, hắn ta cũng làm hành động tương tự với người khác.
Ở tuổi 30, tôi bị Andre (không phải tên thật), nhân viên xã hội phòng chống HIV/AIDS, cưỡng hiếp. Anh ta không sử dụng bao cao su, buộc tôi phải thực hiện đợt điều trị dự phòng sau phơi nhiễm (PEP).
Trước đó, khi đi thử vai cho vở kịch hồi năm cuối đại học, tôi bị đạo diễn yêu cầu cởi cúc áo sơ mi và cho xem ngực.
Và khi còn là sinh viên năm thứ hai, tôi bị gã vận động viên thể hình Peter (không phải tên thật) ép quan hệ tình dục tại nhà riêng của hắn.
Ngay cả trong thời thơ ấu, điều tồi tệ cũng xảy ra với tôi. Đó là năm tôi 6 tuổi, cha đẻ bắt tôi khỏa thân cùng ông ấy trên giường.
Đó là lý do khiến tôi không bao giờ nói với người lớn rằng mình bị tấn công tình dục.
“Dừng lại”
Cùng với sự trong trắng, những hành vi tình dục sai trái kể trên cũng cướp đi tiếng nói của tôi. Tôi cảm thấy nhục nhã vì không thể tự vệ khi gặp chuyện.
Năm 2017, khi phong trào #MeToo bắt đầu thịnh hành, tôi do dự không muốn kể câu chuyện của mình.
Sau đó, một anh chàng đồng tính từng sống sót sau vụ cưỡng hiếp khuyên tôi rằng việc nói ra có thể giúp đỡ người khác. Sau khi hỏi ý kiến chồng, tôi trải lòng trên trang cá nhân về những gì mình phải trải qua trong quá khứ.
Nhờ đó, vợ chồng tôi có cơ hội tiết lộ những bí mật được giữ kín sau 8 năm bên nhau.
Trong những năm kể từ đó, tôi biết rằng mình không đơn độc. Theo Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh Mỹ, gần 1/4 nam giới bị bạo lực tình dục trong suốt cuộc đời của họ. Điều đó xảy ra với tất cả đàn ông thẳng, đồng tính nam, song tính, hợp giới, chuyển giới và phi nhị nguyên giới.
1/4 nam giới bị tấn công tình dục trong suốt cuộc đời của họ. Ảnh: 1011now. |
Tôi cố gắng tha thứ cho bản thân, đặc biệt là sau khi phát hiện việc bị lạm dụng tình dục khi còn nhỏ có thể góp phần khiến tôi không dám phản kháng.
Suốt 1/4 thế kỷ, tôi đã mang theo sự xấu hổ về chuyện xảy ra trên chuyến tàu điện ngầm năm nào.
Phản ứng tự nhiên đối với cuộc tấn công có thể là “chiến”, “chạy” nhưng đôi khi là “đóng băng”. Chấn thương có thể làm suy giảm não, khiến cơ thể không thể hoạt động. Rốt cuộc thì tôi không phải là kẻ hèn nhát.
Tôi từng luôn băn khoăn vì sao trong số đám đông trên tàu điện ngầm, gã đàn ông lại nhắm vào mình. Giờ thì tôi hiểu lý do không phải tôi đến từ khu vực có nhiều người LGBTQ sinh sống hay hắn ta nhận ra tôi là người đồng tính nam.
Câu trả lời đơn giản hơn: Khi tôi không phản kháng bằng cách hét lên hay đánh trả, hắn ta tin rằng mình có thể tiếp tục sàm sỡ tôi.
Năm nay 54 tuổi, tôi quyết tâm lấy lại tiếng nói của mình. Đối với tất cả những người động chạm vào tôi mà không có sự đồng ý, tôi có thể mạnh mẽ nói: “Dừng lại”.