Tôi là lứa cháu đầu tiên đi học xa nhà của ông bà. Hồi chưa đi Hà Nội học, tôi vẫn thường xuyên sang chơi, thậm chí có nhiều hôm ở chỗ ông bà nhiều hơn nhà mình.
Nhưng từ khi lên đại học, tôi thường chỉ về quê vào dịp nghỉ lễ, phần vì bận học, phần vì ham vui khi vẫn còn hào hứng với nhiều thứ ở thủ đô.
Hôm trước, bỗng dưng tôi muốn về thăm nhà, chẳng nhân dịp gì. Nghe tin hồi chiều, ông bà mong tôi lắm. Lúc tối, hai người liên tục gọi điện hỏi: "Cháu về chưa, lâu thế, ông bà chờ cơm nhé".
Sáng hôm sau, tôi dậy muộn vì đi đường mệt, mở điện thoại ra đã thấy mấy cuộc gọi nhỡ của bà. Đến lúc xuống bếp, tôi phát hiện tờ giấy nhắn của bà cùng 300.000 đồng đặt ngay ngắn trên bàn.
"Bà để tiền 300.000 đồng ở bàn ăn. Ngọc Mai thích ăn gì thì đi chợ mua về nấu ăn nhé. Ông bà làm cỏ ở trên vườn".
Trời ạ, bà cho tôi những 300.000 đồng để ăn sáng. Tôi bật cười, vừa thương ông bà, vừa tự trách sao thời gian qua vô tâm quá, khi mải mê với những điều khác mà quên rằng luôn có ông bà ở nhà chờ mong. Ngày trước, ông bà chỉ thường cho tôi vài chục nghìn đồng thôi nhưng từ khi cháu gái đi học, số tiền lúc nào cũng gấp vài lần, bảo rằng sợ cháu ở xa không ăn uống đầy đủ.
Tôi thật may mắn khi vẫn còn ông bà ở bên, chiều chuộng và chăm sóc như vậy. Chắc chắn từ nay, tôi sẽ cố gắng về thăm nhà nhiều hơn, trưởng thành thật nhanh để báo đáp lại công ơn của ông bà.
(Ngọc Mai, quê Quảng Ninh)