Ca sĩ Mỹ mặc áo dài không quần: Cứ Tây làm thì là sáng tạo?
Nếu một ca sĩ Việt Nam mặc áo dài không quần, liệu những người ủng hộ Kacey Musgraves vẫn tiếp tục hài lòng? Những um sùm quanh câu chuyện này còn có những tầng tranh cãi khác mà ít người nhận ra.
Năm 2012, một người mẫu của Victoria Secret xuất hiện trên sân khấu với chiếc mũ rực rỡ của thủ lĩnh da đỏ. Vấn đề là, với hãng nội y này, chiếc mũ lông chim là một vật để trang trí, còn với người da đỏ, nó là một biểu tượng tâm linh, thường đi kèm với sự kính trọng dành cho người già.
Mỗi chiếc lông chim cũng thể hiện một hành động dũng cảm của người chiến binh. Vấp phải sự phản đối dữ dội, Victoria Secret phải công khai xin lỗi.
Tuy nhiên, những um sùm quanh câu chuyện này còn có những tầng tranh cãi khác mà ít người nhận ra.
Pizza không nhân, sushi toàn gạo
Chúng ta luôn vay mượn văn hoá của những cộng đồng khác, hàng ngày hàng giờ: Bạn ăn món Nhật, mặc đồ Tây, lấy cảm hứng từ châu Phi để trang trí phòng khách...
Nhưng hành vi cưỡng đoạt văn hoá chỉ diễn ra khi chúng đi kèm với hai yếu tố. Thứ nhất, người vay mượn kiếm lợi từ yếu tố văn hoá này mà không thừa nhận nguồn gốc, không tìm hiểu, hoặc không tôn trọng bản sắc văn hoá đó. Thứ hai, người vay mượn kiếm lợi từ yếu tố văn hoá này nhưng bỏ qua sự bất công quyền lực mà người dân của nền văn hoá này phải chịu đựng.
Không những vay mượn văn hoá để kiếm lời, mà trong mắt những người phản đối, họ còn thể hiện sự thiếu tôn trọng và hiểu biết với nền văn hoá đang góp phần làm ví tiền họ dày hơn.
Mục tiêu kiếm tiền, bòn rút, và khai thác như vậy từng bị phê phán là một biểu hiện của tư tưởng thuộc địa, coi văn hoá của xứ sở bị chiếm đóng là đồ chơi, vật trưng bày, thứ trang điểm cho lạ mắt.
Thế nhưng, những ai ủng hộ Kacey Musgraves có thể biện hộ rằng cô đang biến tấu văn hoá phục vụ cho sự sáng tạo. Chúng ta hãy so sánh điều này với việc chiếc áo dài Việt Nam được cách tân cổ thuyền bởi vợ chồng một nhà thiết kế người Nhật Bản. Bà Trần Lệ Xuân nhìn thấy mẫu này trên sàn diễn đã rất ưng ý và hết sức cổ động để sự cách tân này lan toả trong xã hội Việt Nam ngày đó.
Vượt ra ngoài biên giới, hai món ăn này đã được nhiều đầu bếp thiện nghệ biến tấu với vô vàn mùi vị và công thức khác nhau. Người Italy có thể hậm hực khi ăn chiếc pizza ở Mỹ dày cộp với đủ thứ hầm bà lằng. Thậm chí, có nhà hàng chủ nhân người Italy ghi một cái biển rõ to "Ở đây không bán pizza có dứa". Tương tự với sushi đã được biến tấu với rất nhiều kiểu cuộn gói và gia vị mà đồng nghiệp người Nhật của tôi kiên quyết không ăn.
Tuy nhiên, hiếm có người Italy hay Nhật nào cảm thấy bị xúc phạm khi món ăn truyền thống của họ bị hay được biến tấu và chào đón nồng nhiệt như vậy. Đó là vì những tinh thần của pizza hay sushi vẫn được giữ nguyên: Chẳng ai nướng một chiếc pizza không có nhân hay cuộn một cái sushi chỉ toàn gạo.
Việc vay mượn biến tấu văn hoá của cộng đồng khác và việc cưỡng đoạt văn hoá đôi khi rất khó xác định ranh giới.
Những người tự hào về văn hoá của chính dân tộc mình có thể biểu hiện ra hai xu thế hoàn toàn khác nhau.
Kẻ thích thú vì có người bắt chước, kể cả khi sự bắt chước đó đem lại lợi nhuận khủng cho người vay mượn và đào sâu hố ngăn cách quyền lợi cũng như quyền lực. Người phản đối vì thấy bị xúc phạm khi văn hoá của họ bị đem ra làm đồ trang trí hoặc bị bóp méo, hoặc không được công nhận nguồn gốc.
Văn hoá, vì vậy, là một địa hạt vừa hào phóng vừa nhạy cảm mà doanh nghiệp luôn cần tìm hiểu kỹ lưỡng khi tung sản phẩm ra thị trường.
Ca sĩ Việt Nam mặc áo dài không quần thì sao?
Ngoài cuộc tranh luận về cưỡng đoạt văn hoá, không hề ngạc nhiên khi chuyên gia trang điểm nổi tiếng gốc Việt Michelle Phan lên tiếng phản đối chiếc áo dài không quần là một hành động dục tính hoá phụ nữ châu Á (sexual fetishization of Asian women), gắn liền hình ảnh họ với sự phục tùng tình dục.
Điều này tạo ra khởi điểm của định kiến rằng phụ nữ Á Đông đẹp như một đồ trang trí. Trong văn hoá đại chúng, từ "China doll" - búp bê Trung Hoa - cũng hàm ý tương tự, ở tầng vô thức ám chỉ người phụ nữ đẹp, im lặng, thụ động, thậm chí bị phi nhân hoá như một thứ đồ để chơi và phục vụ.
Việc tôn sùng phương Tây và coi mình là nền văn hoá hạng hai sẽ dẫn đến việc hài lòng với bản sắc cùa mình dưới nhãn "đồ lạ".
Một số website tìm vợ qua môi giới hay bộ phim tư liệu Seeking Asian Female (Tìm vợ người Á) cũng tiết lộ rằng đàn ông mong đợi ở cô dâu châu Á sự ngoan ngoãn vâng lời của một nô lệ tình dục. Trên các trang sex, phụ nữ châu Á đóng phim khiêu dâm cũng thường bị đặt vào các tư thế bị chiếm hữu, bị khuất phục, hoặc bị ép buộc.
Liệu chúng ta có thấy sự tự ti văn hoá nếu ta sẽ cho rằng Tây làm thì được chứ mình làm y hệt lại thành sai?
Liệu chúng ta có thấy sự tự ti văn hoá nếu ta sẽ cho rằng Tây làm thì được chứ mình làm y hệt lại thành sai?