*Zing trích dẫn bài dự thi "Cảm ơn mẹ - Ba chẳng ngại chi" của tài khoản Facebook Lam Hong:
"Yêu nhau từ thuở thanh xuân
Như duyên tiền định kết tình phu thê
Ngày sau vẫn trọn câu thề
Đầu xanh hóa bạc chẳng hề chia xa".
Mình và anh hữu duyên gặp nhau từ hơn 10 năm trước. Mình sinh ra và lớn lên tại thành phố mang tên Bác Hồ kính yêu, anh lớn lên tại quê hương Vĩnh Long thuộc vùng miền Tây Nam Bộ. Nghề nghiệp cả hai cũng khác xa nhau, mình chuyên viết lách, công tác đoàn thể, anh thì tốt nghiệp kỹ sư xây dựng. Ấy thế mà trên dòng đời tấp nập này, chúng mình lại vô tình chạm mặt, rồi bén duyên nhau.
Sau 2 năm tìm hiểu, tận hưởng biết bao hương vị ngọt ngào và cả những hành động quan tâm, chăm sóc, cũng nếm trải không ít khó khăn, cuối năm 2010, mình và anh đã được về chung một nhà. Cứ ngỡ khi đã là vợ chồng thì tình yêu sẽ dần vơi đi theo cuộc sống cơm, áo, gạo tiền... thế nhưng trái lại, cánh cửa hôn nhân đã mở ra cho chúng mình một hành trình "sẻ chia" tuyệt vời. Mình nhận ra tình yêu ngày đầu không hề vơi, đổi... qua năm tháng.
Cưới nhau tận 5 năm sau, vợ chồng mình mới được chào đón thiên thần nhỏ. Khi thấy mình chậm sinh con, người thân xung quanh cứ giục và nghĩ hai vợ chồng tham làm giàu nên không muốn có con nhưng đâu ai biết sự thật là vợ chồng mình đã mong đợi con biết dường nào. Chồng mình chưa bao giờ gây áp lực, chỉ lặng lẽ tìm hiểu địa chỉ các bác sĩ hay, giỏi rồi tận tụy, kiên nhẫn đưa mình đi khám hết nơi này đến nơi khác. Chồng áp dụng đủ thứ phương pháp điều trị từ Tây tới Đông y, nấu cho mình ăn biết bao món dinh dưỡng ngon, bổ... để tăng khả năng thụ thai, thế mà con vẫn bặt vô âm tín.
Cảm giác mong ngóng con từng ngày, từng giờ khiến mình như muốn stress, nhiều đêm mình khóc ướt đẫm gối và ướt cả vai chồng vì lo sợ rằng con sẽ chẳng bao giờ đến với gia đình mình. Những lúc như vậy chồng lại âu yếm, vỗ về an ủi rằng con mãi chơi chưa chịu về, rằng vợ chồng mình chưa đến duyên gặp con, rằng chỉ là trễ chút thôi. Đôi khi mình đặt trường hợp nhỡ con không đến luôn thì sao? Chồng nhẹ nhàng bảo: "Mình sẽ xin con nuôi chứ có gì đâu mà em lo ngại rồi ảnh hưởng sức khỏe". Xúc động trước tình cảm chân thành của chồng, mình nấc nghẹn nhiều phen.
Có lẽ trời phật thương nên sau 5 năm tìm kiếm, mình cũng đã đậu thai. Cuối thai kỳ, mình vật lộn với cơn đau đẻ hơn 36 tiếng nhưng con vẫn không chịu chào đời. Bao nhiêu thời gian mình chịu đau thì cũng là bấy nhiêu thời gian chồng mình lo lắng mất ăn mất ngủ. Do con khó sinh nên bác sĩ chỉ định phẩu thuật mang con ra với thế giới xinh đẹp này. Ngay thời điểm mình chuẩn bị được đưa vào phòng mổ, chồng mình đã kịp đến cạnh bên nắm chặt tay mình và truyền cho mình một sức mạnh lớn lao để bước vào vượt cạn. Lúc ấy, mình đã nhận ra rằng, đây là người đàn ông đích thực của cuộc đời mình và chắc chắn sẽ là người bố tuyệt vời của các con mình.
Vẫn nhớ sau sinh, người mình yếu, lại loay hoay trong nhà với bốn bức tường, thêm nhan sắc xuống cấp trầm trọng nên mình gần như rơi vào trầm cảm. Người cứ cáu gắt, chẳng buồn trò chuyện với ai, ngại khi có khách đến thăm, tự mình cảm thấy chán mình và nghĩ chồng cũng chán mình. Ban đầu, chồng cũng ngạc nhiên và khó chịu vì tính cách kỳ cục của mình nhưng sau đó chính chồng đã vực dậy tinh thần cho mình. Chồng dành thời gian trò chuyện với mình nhiều hơn, sẵn sàng hứng chịu những bực dọc vô cớ của mình. Chồng đùa giỡn cùng con, chọc con cười và lôi kéo mình vào các cuộc vui. Chồng thỏ thẻ phân tích cho mình thấy mình đã làm tốt thiên chức của người mẹ ra sao, chồng và con cần mình như thế nào...
Hôm sinh nhật mình, đúng 4 tháng sau ngày sinh bé đầu, chồng mang về tặng mình một bó hoa hồng tươi thắm kèm theo một món quà đựng trong chiếc hộp xinh xắn. Khi mình mở ra thì thấy rơi ra lá thư tình đầu tiên hai vợ chồng viết cho nhau kèm theo một lá thư chồng mới viết với những dòng cảm ơn vợ ngắn gọn và lời kết: "Vợ lúc nào cũng đẹp nhất trong mắt chồng, dù là khi mới quen, bây giờ hay sau này nữa vẫn thế..., chồng vẫn luôn yêu vợ như ngày đầu... Mãi nắm chặt tay nhau vợ nhé!".
Mình vẫn nhớ như in khoảnh khắc ấy. Mình cảm thấy mềm nhũn trong vòng tay anh và mình đã khóc ngon lành như đứa trẻ vì xúc động. Chính những dòng thư chân thành giàu cảm xúc, chính tình yêu vững bền chồng dành cho mình đã vực dậy tinh thần, cứu vớt mình trước bờ vực chết đuối. Quả thật, nhờ chồng nhiệt tình sẻ chia, làm điểm tựa, nhờ con là niềm tin, động lực để phấn đấu nên mình dần suy nghĩ tích cực và phấn chấn trở lại. Mình dành thời gian chăm sóc bản thân, gia đình nhiều hơn, tình yêu bản thân, gia đình, cuộc sống thức dậy trong mình mạnh mẽ... Mình bắt đầu đặt ra những hoạch định, mục tiêu mới cho tương lai. Thanh xuân dường như được đánh thức trong mình, mình vui, chồng và con cũng vui, gia đình mình luôn ngập tràn tiếng cười hạnh phúc.
Hai vợ chồng mình đều đi làm nên khi mình kết thúc thời gian nghỉ hậu sản quay trở lại với công việc thì câu chuyện chăm sóc con cái nhà cửa được hai vợ chồng mình bàn bạc, phân chia để cùng nhau gánh vác. Nếu mình nấu ăn thì chồng mình sẽ chơi với các con, mình cho con ăn thì chồng dọn dẹp nhà cửa, mình rửa chén thì chồng đọc sách, kể chuyện cho con nghe... và ngược lại. Thường cuối tuần, chồng hay cho mình ngủ nướng đôi chút, chồng dậy sớm hơn, chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình. Đó là phần thưởng vì tối nào mình cũng canh, dỗ hai con ngủ say rồi mình mới ngủ.
Nay, hai con mình đã bước sang 2 tuổi, 4 tuổi bắt đầu biết nhận thức nhiều và cần được rèn luyện kỹ năng nên vợ chồng mình thường dành ra ít quỹ thời gian biểu cụ thể vào mỗi tối hoặc ngày cuối tuần để cả gia đình nhỏ của mình quây quần cùng nhau nấu ăn, giặt giũ, chăm sóc cây trong vườn, cùng chơi, cùng học. Mình đã từng đọc một bài báo viết rằng: "Khoa học đã chứng minh việc bố dành nhiều thời gian chơi đùa cùng con không chỉ giúp con khỏe mạnh, tự tin, hạnh phúc hơn mà còn giúp bố làm việc tốt, thành công hơn trong sự nghiệp". Và, mình tin, rất tin vào nhận định này.
Hành trình 10 năm trải qua nhiều cung bậc cảm xúc. |
Vợ vẫn cất kỹ từng bức thư chồng viết... tặng riêng vợ. Đường dài, nhiều chông gai, thử thách nên vợ không mong mọi thứ là tuyệt đối, vĩnh cửu, chỉ mong ngày nay, ngày sau, vợ chồng mình vẫn sẽ yêu nhau như ngày đầu, cuộc sống gia đình mình luôn an yên để chúng ta đủ niềm tin, sức mạnh nắm tay nhau vượt thêm nhiều chặng đường 10 năm nữa chồng nhé!
Cảm ơn đời vì đã cho mình một điểm tựa đủ vững vàng khi mình mỏi mệt với cuộc sống bộn bề, cảm ơn chồng vì luôn biết sẻ chia! "Hãy mãi yêu nhau như ngày đầu, anh nhé!".
"Hãy yêu như ngày đầu
Mặc bão giông ghềnh thác
Nắm chặt tay chồng nhé!
Cùng nhau vượt đường xa
Bờ vai chồng vững chải
Còn ngại gì phong ba
Một tình yêu nho nhỏ
Một hạnh phúc to to
Từ bao điều giản dị
Bình yên thế thôi mà".
“Cảm ơn mẹ - Ba chẳng ngại chi” là chiến dịch tri ân và tôn vinh phụ nữ Việt nhân dịp 20/10. Đây cũng là hoạt động nằm trong chuỗi sự kiện kỷ niệm “Hành trình 9 năm Tin và Yêu” của Con Cưng. Chiến dịch do Con Cưng và Zing đồng tổ chức, đưa ra 6 thử thách với 18.000 phần quà dành cho tất cả bài dự thi hợp lệ và gửi về sớm nhất. Tổng giá trị giải thưởng lên đến 2 tỷ đồng.
Thông tin thử thách và chương trình ưu đãi của Con Cưng độc giả xem tại đây.
Để cập nhật thông tin cuộc thi, độc giả xem tại đây.