Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

BRANDVOICE

Tất bật trăm đường, đó là nghề ‘làm mẹ’

Khi phụ nữ chọn tương lai của con thay vì phát triển sự nghiệp cũng là lúc họ bắt đầu công việc mới khắc nghiệt nhưng đầy cao quý: Nghề làm mẹ.

Ở một giai đoạn nào đó trong cuộc đời, nếu phải lựa chọn giữa sự nghiệp của bản thân hay tương lai của những đứa trẻ, thì họ - những người mẹ - đã không ngần ngại chọn tương lai của con mình. Ấy là khi họ chính thức bắt đầu một công việc mới khắc nghiệt nhưng đầy cao quý: Nghề làm mẹ.

Omo Matic Comfort anh 1

Xưa nay, chưa ai gọi làm mẹ là nghề. Cũng đúng. Đã là nghề thì phải được đào tạo chuyên môn, kỹ năng, hay nói cách khác, nghề là một dạng lao động đòi hỏi trình độ học vấn nhất định. Bất kể làm nghề gì cũng có thời gian hữu hạn, được trả lương theo công sức bỏ ra và thành quả nhận về.

Vậy mà, có một nghề đi ngược lại tất cả quy luật ấy - không được đào tạo chuyên môn, không hợp đồng ràng buộc, không về hưu, cũng chẳng hề có lương thưởng - nhưng lạ thay lại luôn được một nửa thế giới này tự nguyện đón nhận trong dạt dào hạnh phúc, đó là nghề “làm mẹ”.

Ngày con chào đời cũng là lúc thế giới của mẹ - một cô gái trẻ trung, xinh đẹp và nhiều hoài bão, bỗng xoay vần, đảo lộn. Nuôi dạy con đồng nghĩa với người mẹ phải dùng tất cả trái tim, thời gian và sự kiên nhẫn. Hành trình ấy không hề đơn giản. Đó là chuỗi ngày lao động không ngừng nghỉ suốt 365 ngày trong năm, 1 tuần 7 ngày, 1 ngày 24 giờ và… không hề có nghỉ phép.

Không còn những dãy bàn thênh thang, ô cửa kính bóng lộn vì ngày nào cũng có người lau dọn; không váy áo điệu đà, xức nước hoa thơm phức hay sải bước tự tin trên đôi giày cao gót quyến rũ; mẹ “làm việc” trong không gian chỉ vỏn vẹn vài chục mét vuông, còn xung quanh bừa bộn với cơ man tã, bỉm, áo quần chưa kịp gấp…

Tóc mẹ không còn tạo kiểu cầu kỳ, quần áo cũng chẳng hề tôn lên 3 vòng quyến rũ. Mẹ cắt phăng mái tóc dài từng là niềm tự hào thời con gái, khoác lên mình bộ đồ thùng thình - phần vì mái tóc đã rụng đi ít nhiều, vòng 2 cũng không còn thon thả, phần để tiện chạy đi chạy lại chăm con và tranh thủ làm thêm ti tỉ việc nhà không tên khác. Tay trái ôm con, tay phải nấu nướng, tai nghe điện thoại… hình ảnh tưởng như chỉ có trên phim hoá ra lại hiển hiện thường nhật như vậy.

Thời son rỗi, làm việc ở công ty dẫu áp lực đến mấy, mẹ vẫn có thể ngưng tay đôi ba phút để thư giãn với bản nhạc mình yêu. Khi có con rồi, đối tác của mẹ là một nhạc công vĩ đại, sẵn sàng “soạn nhạc” với muôn tiếng o e, gào khóc… mà không cần hẹn giờ.

Làm mẹ là công việc đa-zi-năng, đòi hỏi hơn một chuyên môn so với trăm nghìn nghề nghiệp có tên gọi mỹ miều khác.

Khi con ốm, mẹ sẽ là bác sĩ. Khi con học bài, mẹ hoá thành giáo viên. Khi con muốn nghe truyện, mẹ lại là cô phát thanh viên đưa con vào giấc ngủ ngon lành. Và khi con nghĩ ra đủ trò nghịch ngợm như xây nhà bằng cát, cắt giấy bìa làm mặt nạ để hoá thân thành siêu anh hùng, mẹ vẫn ở đó, bất đắc dĩ làm một kiến trúc sư tài ba hay nhập vai cô diễn viên quần chúng say nghề. Cứ như thế, mẹ đáp ứng mọi nhu cầu của con, trở thành siêu nhân có thể làm mọi thứ trong đôi mắt long lanh thần tượng mẹ.

Làm mẹ nghĩa là phải thích nghi với môi trường và điều kiện làm việc khắc nghiệt như thế. Vậy nhưng, hàng triệu bà mẹ trên thế giới này vẫn có thể mỉm cười, chấp nhận và tồn tại với lòng tâm huyết, cam kết cống hiến đến trọn đời.

Trong thế giới của mẹ, lương thưởng không tính bằng giá trị vật chất thông thường, mà đong đếm bằng những lần con nhoẻn cười, những cái nắm tay thật chặt, những giấc ngủ ngon khi con no sữa hay những bước đi chập chững đầu đời.

Trong thế giới của mẹ, ước mơ lớn lao nhất, vĩ đại nhất không phải là trở thành một ai đó ra-gì-và-này-nọ, mà chính là lui về phía sau, dõi theo từng bước chân khôn lớn của con, nhìn con trưởng thành qua từng ngày bình yên, ấm áp.

Suy cho cùng, khi có con, ước mơ của người mẹ nào cũng thật đơn giản. Chỉ bấy nhiêu ấy đã đủ làm “vốn liếng” và động lực để người phụ nữ tiếp tục cố gắng trong suốt cuộc đời.

Cả tuổi xuân rực rỡ, mẹ dành hết vào việc nuôi nấng và vun vén cho con. Công việc, sở thích, những cuộc hẹn hò… bỗng trở nên ít quan trọng, tất cả nhường chỗ cho thiên thần bé nhỏ cùng chuỗi ngày cố gắng làm tròn vai trò “thiên chức”.

Được thăng chức - mẹ dằn lòng từ chối vì lo giấc ngủ con không tròn.

Đam mê phượt - gác lại vì sợ con khóc ròng khi tìm mẹ giữa đêm.

Những buổi cà phê tán gẫu - luôn là tranh thủ vài tiếng khi con ngủ, để rồi lại đứng ngồi không yên vì lo con thức giấc trước khi mẹ trở về.

Thỏi son hàng hiệu, nước hoa, túi xách - thứ vẫn khiến mẹ phát cuồng thời con gái, nay chẳng còn hấp dẫn, vì với mẹ, bớt đi một món phụ kiện phù phiếm có thể mua thêm cho con vài bộ đồ xinh yêu, vài bịch bỉm, vài lon sữa.

Bộ nails đẹp đẽ - xem ra cũng là điều xa xỉ vì đằng nào chúng cũng bay màu sau khi mẹ rửa bát, nhặt rau.

Tập gym - liệu có cần thiết khi ngày nào mẹ cũng chạy tới lui tới mấy mươi vòng?

Chăm con, nuôi con đến bản thân mình cũng không dám nghĩ tới. Người phụ nữ ngày một xuề xoà và không còn những ham muốn đời thường như thời còn độc thân. Phải chăng ai làm vợ, làm mẹ rồi cũng có lúc quên mất bản thân mình như thế? Trách nhiệm, hy sinh, định kiến, sự thiêng liêng của hai chữ “thiên chức” dần cuốn đi những giấc mơ, sở thích, kỳ vọng dang dở trong cô gái thuở nào, nhường chỗ cho một bà mẹ tay xách nách mang, đến chính bản thân mình cũng chẳng còn nhận ra.

Họ không hề biết rằng, những người phụ nữ dành cả cuộc đời chỉ để làm thật trọn vẹn thiên chức của mình mới chỉ là một nửa bông hoa hồng. Và họ vẫn còn thiếu một nửa bông hồng nữa, đó là phần cuộc đời mà người phụ nữ sống cho chính mình, cho những ước mơ, cho những đam mê của chính bản thân.

Xét cho cùng, được làm mẹ là điều vô cùng thiêng liêng, nhưng làm một phụ nữ có những giây phút riêng để chăm lo cho chính bản thân mình cũng là điều cực kỳ hạnh phúc. Bởi trước khi làm vợ, làm mẹ thì họ cũng từng là phụ nữ. Phụ nữ xứng đáng với những điều tuyệt vời nhất để bù đắp cho những hy sinh, đánh đổi của bản thân.

Vậy tại sao, phụ nữ không thử một lần đổi thay thực sự bằng những điều đơn giản, nhỏ bé thôi?

Ví như mua dăm bộ quần áo đắt tiền mà mấy năm rồi không dám mua để nhường cho tiền bỉm và quần áo của con; sơn một bộ nails điệu đà để thấy bản thân mình thật đẹp; dành vài tiếng đi tập gym mỗi tuần để cơ thể thêm dẻo dai, khoẻ khoắn; bắt cuộc điện thoại để hẹn gặp mặt lũ bạn xưa một lần “tử tế”; hay chỉ đơn giản là dành cho bản thân trọn vẹn một ngày, cắm hoa, cuộn tròn trong chăn đọc sách và tự thưởng cho mình một tách trà thơm nồng nóng hổi.

Hoặc là chơi lớn, thử xách vali lên và đi “nghỉ phép” đôi ba ngày, bỏ lại ông chồng cùng lũ trẻ để tận hưởng kỳ nghỉ thực sự như một cô gái độc thân không vướng bận. Hoặc làm gì cũng được, miễn đó là điều mà bạn muốn làm. Chỉ vài việc nhỏ nhặt như thế thôi, bạn sẽ thấy yêu bản thân mình hơn, và rất có thể lại thấy ánh mắt bất ngờ của chồng sau rất lâu không hề thấy.

Phụ nữ dù có hy sinh, cũng đừng quên yêu và chăm sóc bản thân mình. Bởi phụ nữ được làm điều mình muốn là người phụ nữ hạnh phúc, và khi ấy, họ sẽ rực rỡ như một đoá hồng trọn vẹn.

Hà Mỹ Giang

Đồ họa: Dương Dương

Bình luận

Bạn có thể quan tâm